vệ sĩ của ác quỷ

Chương 3: Những Vết Sẹo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vụ dằn mặt ở ngã tư, Ngọc Lam không còn tìm cách trốn tránh hay thử thách Phong nữa. Cô hiểu rằng, sự hiện diện của anh ta không phải là một sự giam cầm, mà là một sự cần thiết. Thế giới mà cô đang sống, thực chất, còn nguy hiểm hơn cô tưởng.

Mối quan hệ giữa họ vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng đã có một sự thay đổi ngầm. Cô không còn xem anh như một cái bóng phiền phức. Cô bắt đầu tò mò về anh. Một người có kỹ năng như vậy, tại sao lại chấp nhận làm vệ sĩ? Quá khứ của anh ta là gì?

Cô bắt đầu quan sát anh nhiều hơn. Cô nhận ra anh có những thói quen rất kỳ lạ. Anh không bao giờ ăn chung với mọi người, luôn ăn một mình sau khi cô đã dùng bữa xong. Anh dường như không bao giờ ngủ, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác. Và anh không bao giờ cười.

Để phá vỡ lớp băng đó, cô quyết định sẽ kéo anh vào thế giới của riêng cô.

Vào một buổi chiều, cô nói với anh. "Hôm nay tôi không đi mua sắm. Đi theo tôi đến một nơi."

Cô dẫn anh đến một mái ấm tình thương nằm ở ngoại ô thành phố, một nơi mà ngay cả cha cô cũng không biết. Đây là nơi mà mẹ cô, trước khi qua đời, đã âm thầm tài trợ. Sau khi bà mất, cô đã tiếp tục công việc đó.

Ở đây, Ngọc Lam hoàn toàn lột xác. Không còn là một cô tiểu thư kiêu kỳ. Cô mặc một bộ đồ đơn giản, xắn tay áo vào phụ các sơ dọn dẹp, chơi đùa và đọc truyện cho những đứa trẻ mồ côi. Nụ cười của cô ở đây là nụ cười thật sự, rạng rỡ và không một chút toan tính.

Phong chỉ đứng ở một góc sân, lặng lẽ quan sát. Anh thấy một khía cạnh hoàn toàn khác của cô chủ mình. Một cô gái có trái tim nhân hậu, ấm áp. Anh nhìn thấy hình ảnh của chính mình nhiều năm về trước, cũng là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Một cảm xúc xa lạ len lỏi vào trái tim chai sạn của anh.

Trên đường về, Ngọc Lam thấy anh có vẻ trầm ngâm. "Anh thấy lạ lắm phải không?" cô hỏi.

"Không có," anh đáp. "Cô chủ là một người tốt."

Đó là lời khen đầu tiên anh dành cho cô.

Vài ngày sau, một sự cố khác lại xảy ra. Lý Minh Luân, vị hôn phu của cô, đến nhà mà không báo trước. Hắn ta vừa thua một hợp đồng lớn, tâm trạng vô cùng tồi tệ và đã uống rất nhiều rượu. Thấy Ngọc Lam đang đọc sách trong phòng khách, hắn ta liền đi tới, giật lấy cuốn sách và ném xuống sàn.

"Em lúc nào cũng chỉ có sách với vở! Có bao giờ em thực sự quan tâm đến sự nghiệp của anh không?" hắn ta gầm lên.

"Anh say rồi đó, Luân. Anh về nghỉ đi," Ngọc Lam lạnh lùng nói.

"Say?" hắn ta cười khẩy. "Anh không say! Anh chỉ đang tức giận thôi!" Hắn ta bỗng nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy. "Đi! Lên phòng với anh!"

"Buông tôi ra!" Ngọc Lam cố gắng vùng vẫy.

Phong, người đang đứng ở góc phòng, lập tức di chuyển. Nhanh như chớp, anh đã ở ngay bên cạnh, bàn tay thép của anh kẹp chặt lấy cổ tay của Lý Minh Luân.

"Thiếu gia, xin hãy tự trọng. Cô chủ không thích bị làm phiền." Giọng anh ta không lớn nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.

"Mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện của tao?" Lý Minh Luân tức giận, vung tay định đấm Phong.

Phong chỉ nghiêng người né một cách dễ dàng, rồi dùng một lực vừa đủ, đẩy ngã Lý Minh Luân xuống ghế sofa. "Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ an toàn cho cô chủ. Bất kể mối đe dọa đó đến từ đâu."

Lý Minh Luân, biết không thể làm gì được Phong, chỉ có thể tức tối chửi rủa rồi bỏ về.

Sau khi hắn ta đi khỏi, Ngọc Lam mới thở phào. Cô nhìn xuống cổ tay mình, đã bị hắn ta siết đến hằn lên một vệt đỏ.

"Cô chủ không sao chứ?" Phong hỏi.

"Tôi không sao," cô đáp. Rồi cô nhìn vào bàn tay của anh. Mu bàn tay anh có một vết trầy nhỏ, có lẽ là do va vào chiếc nhẫn của Lý Minh Luân lúc nãy. "Tay anh... bị xước rồi."

Cô không nói không rằng, đi vào trong lấy hộp sơ cứu ra. "Đưa tay đây cho tôi."

Phong có chút do dự, nhưng rồi cũng chìa tay ra. Ngọc Lam nhẹ nhàng dùng bông gòn tẩm cồn sát trùng vết thương cho anh. Khi cô đang dán băng cá nhân cho anh, cô bất chợt nhận ra. Bàn tay anh, ngoài vết xước mới này, còn chi chít những vết sẹo cũ, lớn có, nhỏ có, đã mờ đi theo thời gian.

"Tay anh..." cô buột miệng hỏi. "Tại sao lại có nhiều sẹo như vậy?"

Phong định rụt tay lại, nhưng cô đã giữ chặt lấy. Anh im lặng một lúc lâu. "Là những bài học," anh nói, giọng trầm xuống.

"Bài học gì?"

Anh nhìn vào một vết sẹo dài và sâu nhất ở gần cổ tay. "Vết này, là một bài học về lòng trung thành. Nó dạy tôi rằng, đừng bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào bất kỳ ai, ngoại trừ chính bản thân mình."

Một câu nói ngắn gọn nhưng chất chứa cả một quá khứ đầy đau đớn và phản bội. Lần đầu tiên, cô cảm thấy bức tường băng giữa họ đã xuất hiện một vết nứt. Anh không chỉ là một cỗ máy. Anh cũng là một con người, với những vết sẹo của riêng mình.

Sự đụng chạm thể xác khi cô băng bó vết thương cho anh, và cả sự hé lộ về quá khứ của anh, đã tạo ra một sự thân mật kỳ lạ. Khoảng cách giữa cô chủ và vệ sĩ, dường như, đang dần bị xóa nhòa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×