Chiều hôm đó, trong phòng họp rộng lớn tầng 35, chỉ còn tiếng lật giấy và bước chân di chuyển của luật sư.
Trần Như Yên ngồi vắt chéo chân trên ghế chủ tọa, bộ váy đỏ bordeaux ôm sát khiến mọi đường cong như căng tràn dưới ánh đèn pha lê. Cặp kính cận thanh mảnh che đi đôi mắt đang ánh lên tia giễu cợt lạnh lùng. Trước mặt cô là một bản hợp đồng dày chưa đến 10 trang – nhưng giá trị hủy diệt của nó vượt xa bất kỳ thỏa thuận nào từng xuất hiện trong giới thương trường.
Duy Khánh ngồi phía đối diện. Đôi bàn tay từng nắm giữ bao thương vụ nay khẽ run lên. Nhưng hắn không tránh né.
Không thể tránh.
“Tôi đã đọc kỹ.” – hắn lên tiếng, giọng trầm và khàn. “Không có một dòng nào cho tôi quyền từ chối. Hoặc tự do cá nhân.”
“Anh nhận ra nhanh hơn tôi nghĩ,” cô gật đầu, đẩy bản hợp đồng về phía hắn, ngón tay sơn đỏ khẽ điểm vào vị trí ký tên. “Ký đi.”
Hắn nhìn cô thật lâu. Gương mặt ấy… vẫn như xưa, nhưng ánh mắt đã khác. Không còn là Như Yên của những ngày rực rỡ. Trước mặt hắn là một nữ hoàng vừa bước ra từ lửa đen, mang vẻ đẹp rực cháy và sự lạnh lẽo của băng đá.
“Tại sao là tôi?” Hắn hỏi, thấp giọng. “Cô có thể dùng người khác. Có thể khiến tôi biến mất như chưa từng tồn tại.”
Như Yên mỉm cười. “Vì tôi muốn anh nhìn thấy tôi mỗi ngày. Nhớ lại từng lời anh nói năm đó. Từng cái cách anh đẩy tôi xuống hố sâu. Tôi không cần kẻ thay thế. Tôi cần kẻ gây ra tất cả… phải sống cùng nó.”
Hắn lặng người.
Trong đầu hắn hiện về ánh mắt của cô bảy năm trước, khi đứng giữa hành lang bệnh viện, nước mắt chan hòa, tay ôm bụng – gọi tên hắn như gọi vào hư vô. Hắn đã quay lưng. Hắn đã bước đi không một lần ngoái lại.
Hắn xé toạc ký ức đó bằng cách ký tên vào bản hợp đồng.
Bút vừa rời khỏi giấy, Như Yên đã đứng dậy, rút lấy văn bản. Cô nghiêng đầu, liếc nhìn hắn như một kẻ vừa mua được một món đồ chơi đặc biệt.
“Chào mừng anh quay lại cuộc đời tôi, Duy Khánh. Từ nay trở đi, mỗi khi tôi gọi, anh phải có mặt. Ngay cả khi tôi không nói gì, anh vẫn phải ở đó.”
Cô bước qua hắn, hương nước hoa cay nồng lướt qua sống mũi. Bóng lưng cô kiêu hãnh, gợi cảm và vô tình như một bản án.
Đêm hôm đó.
Khánh trở về căn hộ tạm thuê – đơn sơ, lạnh lẽo. Gã đàn ông từng là giám đốc điều hành, từng được săn đón, giờ ngồi thẫn thờ trong căn phòng thiếu ánh sáng, chỉ có tiếng quạt quay đều đều.
Trên bàn là bản hợp đồng vừa ký, bên cạnh là một khung ảnh cũ.
Trong ảnh là cô – Như Yên, năm 22 tuổi. Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt ngây thơ, môi đỏ như hoa phượng đầu mùa hạ.
Hắn đưa tay chạm vào tấm ảnh, khẽ khàng như sợ làm tróc đi một ký ức quý giá.
“Tôi đã giết em rồi phải không?” – hắn thì thầm. “Giờ em chỉ còn lại phần xác… và con quỷ trong mắt.”
Gió lùa vào qua khe cửa sổ. Căn phòng lạnh đến gai người.