Sáng hôm sau, tầng trệt của Tập đoàn Eros tấp nập hơn thường lệ. Nhân viên lén nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi xám đứng ở quầy lễ tân. Gương mặt hắn lạnh, nhưng có nét buồn, mệt mỏi và... lạ lùng quen thuộc.
Chẳng ai dám bàn tán nhiều – vì họ biết rõ: đó là người bị đích thân Tổng giám đốc Trần Như Yên đưa vào.
Và trong công ty này, mọi quyết định của cô… là luật.
“Anh làm việc dưới quyền tôi. Mọi phòng ban đều có thể sai anh.”
Giọng Như Yên vang lên từ chiếc loa nội bộ trong phòng điều khiển.
Khánh đứng giữa sảnh, ánh đèn chiếu xuống khiến gương mặt hắn hằn rõ từng đường nét khắc khổ. Không phản kháng. Không một lời hỏi lại.
Trên tay hắn là danh sách công việc hôm nay:
Dọn kho
Hỗ trợ chỉnh ánh sáng phòng quay
Kiểm tra bảng kế hoạch sự kiện cho… phòng nhân sự
Những việc lặt vặt, nặng nhọc và nhục nhã.
Hắn từng là người ra lệnh. Giờ phải nghe từng yêu cầu nhỏ nhất từ các trưởng bộ phận – phần lớn là đàn em cũ, từng đứng khép nép trước hắn.
Tối cùng ngày.
Cửa phòng làm việc Tổng giám đốc bật mở. Khánh bước vào, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, tóc bết lại sau cả ngày bị điều như culi.
Cô đang đứng bên cửa sổ, mặc một chiếc váy nhung xẻ đùi sâu hun hút. Mắt kính cận vẫn gác trên sống mũi, tay cầm ly rượu đỏ, ánh đèn phản chiếu lên da thịt trắng mịn đầy mê hoặc.
“Cô gọi tôi?”
“Anh chịu được?” – cô hỏi, không quay lại. “Tự trọng của anh mỏng vậy sao?”
Khánh khẽ cười, một tiếng cười trầm buồn.
“Tự trọng của tôi chết rồi… cùng lúc em ngã gục năm đó.”
Cô quay người lại. Mắt đối mắt.
Anh đã từng có ánh nhìn này… nhưng khi đó nó mang theo tham vọng và sự dối trá.
Còn giờ – là sự chịu đựng. Là hối hận.
“Anh nghĩ chỉ cần thế là đủ sao?” – cô bước đến gần, chậm rãi. Gót giày vang đều trên sàn.
“Anh nghĩ vài việc chân tay, vài lời sám hối là xóa được chuyện năm đó?”
Khánh im lặng.
Cô đứng rất gần, ngước mắt nhìn hắn.
Khoảng cách giữa hai cơ thể gần như không còn.
“Anh từng vứt bỏ tôi như rác. Bây giờ tôi muốn... thử xem, anh có thể giữ mình bao lâu.”
Tay cô đặt lên ngực hắn. Nóng bỏng. Khiêu khích.
Hắn thở gấp, mắt rũ xuống, nhưng không động.
“Anh sợ tôi à?” – cô thì thầm, giọng khẽ đến mức như gió lướt.
Khánh nhìn cô. “Không. Tôi sợ… em sẽ thật sự không còn quay lại được nữa.”
Cô cười. Một nụ cười lạnh như kim châm.
“Muộn rồi, Duy Khánh. Người anh yêu… chết rồi.”
Đêm đó, cả hai đều không ngủ.
Cô ngồi trước gương, nhìn hình ảnh của chính mình – gợi cảm, sắc sảo, nhưng trống rỗng.
Còn hắn – ngồi trong căn phòng ký túc nhỏ phía sau tòa nhà, tay siết lấy mảnh ảnh cũ. Mắt hắn ướt. Nhưng không phải vì bị làm nhục. Mà vì cô… không còn là cô nữa.
Và điều đó… là lỗi của hắn.