Duy Khánh đứng giữa studio quay quảng cáo của công ty. Hắn vừa bê xong hai thùng thiết bị ánh sáng nặng trịch, mồ hôi túa ra sau cổ áo sơ mi đã sờn mép. Mọi người xung quanh có kẻ nhìn hắn với ánh mắt thương hại, kẻ khác thì châm chọc sau lưng.
Hắn không phản ứng. Như một con thú bị gãy răng, không còn bản năng chiến đấu, chỉ âm thầm chịu đựng từng cú đá từ cuộc đời.
Và ở tầng trên cùng, qua lớp kính phản quang một chiều, Như Yên đang đứng nhìn.
“Không cần nhân đạo.” – cô nói với trợ lý. “Nếu ai đó bắt nạt anh ta, tôi cho phép.”
“Nhưng… cô không sợ người khác nghĩ cô thù dai sao?”
“Đúng. Tôi thù dai.”
Chiều hôm đó, Khánh được gọi lên văn phòng cô.
Cửa vừa đóng lại, hắn đứng thẳng, không né tránh.
“Đưa áo ra.” – cô ra lệnh, không một chút cảm xúc.
Hắn nhíu mày.
“Không hiểu?” – cô ngẩng lên. “Tôi nói: Cởi áo.”
Không khí ngưng lại.
Hắn chậm rãi gỡ từng nút áo sơ mi. Cơ thể rắn rỏi hiện ra, nhưng phủ lên đó là những vết trầy mới – do bê vác hôm qua – và… một vết sẹo dài cũ kỹ bên vai trái.
Ánh mắt cô sầm xuống.
“Vết sẹo đó… từ đâu?”
Hắn không trả lời.
“Trả lời đi.”
“Bảy năm trước. Hôm em biến mất.”
Một thoáng yên lặng. Cô bước đến gần, tay chạm vào vết sẹo. Làn da dưới ngón tay cô run nhẹ.
“Lúc đó tôi tưởng anh không hề bị gì.”
“Không ai biết.” – hắn đáp nhỏ. “Tôi không để ai thấy… giống em.”
Bàn tay cô khựng lại.
Trong một giây, cô tưởng mình vừa nghe thấy tiếng của một Duy Khánh khác – người mà cô từng yêu, từng tin tưởng đến tận cùng.
Nhưng rồi cô quay mặt đi, ánh mắt trở nên sắc lạnh trở lại.
“Tốt. Mang sẹo theo cả đời. Như cách tôi mang vết cắt trong tim suốt bảy năm.”
Tối hôm đó.
Cô dự tiệc cùng một đạo diễn lớn – một gã già dặn, phong lưu, nổi tiếng thô lỗ và thích chạm vào phụ nữ.
Khánh đứng phía sau, với tư cách… trợ lý phục vụ.
Gã đạo diễn cười lớn, cụng ly với cô. Tay gã khẽ đặt lên đùi cô dưới bàn, tưởng không ai thấy.
Nhưng Khánh thấy.
Và ánh mắt hắn tối sầm.
Cô cũng thấy. Nhưng không né tránh. Không rút tay.
Thậm chí còn cúi đầu ghé tai gã đạo diễn nói gì đó, khiến hắn bật cười lớn hơn nữa.
Bàn tay kia khẽ siết bắp đùi cô mạnh hơn.
Trong khoảnh khắc đó, Khánh không chịu nổi nữa. Hắn bước đến, ghé tai cô:
“Đủ rồi. Anh ta chạm vào em như thế, em chấp nhận được sao?”
Cô quay lại, cười rất khẽ.
“Vì tôi muốn anh đau. Càng nhìn thấy, anh càng đau. Đó mới là điều tôi cần.”
Hắn chết lặng.
Đêm.
Cô về phòng riêng trong penthouse.
Tháo kính. Tắm nước lạnh. Nhìn mình trong gương.
Trên đùi, vết hằn ngón tay của gã đạo diễn vẫn còn đỏ. Cô dùng khăn lau mạnh – như thể muốn xóa đi, nhưng càng lau… càng rát.
Một giọt nước rơi xuống bồn rửa tay.
Rồi một giọt nữa.
Cô gào lên không thành tiếng, tay đập mạnh vào kính. Vỡ.
Mảnh gương rơi loảng xoảng.
Từng mảnh, như trái tim cô vỡ ra từng mảnh, từng mảnh…