Sáng hôm sau.
Băng cá nhân che đi vết cắt trên mu bàn tay trái. Trần Như Yên đứng bên cửa sổ lớn của văn phòng, vẫn dáng vẻ kiêu hãnh quen thuộc, đôi mắt phía sau gọng kính lặng lẽ quan sát những dòng xe chạy như chảy máu dưới phố.
Không ai biết đêm qua cô đã khóc. Cũng không ai biết cô đã run tay khi lau vết bầm trên đùi do người đàn ông kia để lại.
Cô để cho hắn nhìn thấy. Cố tình. Nhưng chính mình… lại không chịu nổi.
Cửa phòng mở. Là Khánh. Hắn vẫn mặc áo sơ mi đơn giản, quần tối màu, nhưng tóc đã cắt gọn lại, bước đi lặng lẽ, im lìm như một cái bóng.
“Có việc muốn trình.” – hắn nói, đặt tập hồ sơ lên bàn cô. “Chi phí sản xuất clip quảng bá tháng tới bị dôi ngân sách.”
Cô không phản ứng. Tay lật nhẹ hồ sơ. “Lỗi của phòng nào?”
“Phòng sáng tạo. Nhưng trách nhiệm cuối vẫn là tôi.”
“Vậy tự trừ vào tiền… à không, anh đâu có lương.”
Khánh khẽ cúi đầu. “Tôi có thể tăng ca, làm thêm khâu hậu kỳ.”
“Không cần.” – cô đáp gọn. “Anh theo tôi chiều nay. Có một buổi ghi hình đặc biệt.”
Chiều hôm đó.
Trên tầng mái toà nhà trụ sở – một địa điểm quay đầy gió, ánh nắng cuối ngày nhuốm vàng cả không gian. Đoàn quay dựng bối cảnh kiểu retro với sofa, đèn vàng, ly rượu và tiếng nhạc nhẹ phát ra từ loa bluetooth.
Cô ngồi ở trung tâm khung hình. Chiếc váy đỏ trễ nải khoe trọn lưng trần trắng ngần, vòng một như muốn tràn khỏi lớp lụa mỏng manh. Gió thổi nhẹ, tóc cô bay lòa xòa che một bên mặt.
Đạo diễn hô: “Chuẩn bị cảnh tiếp xúc! Gương mặt cần có độ... ám ảnh!”
Ánh mắt cô lạnh tanh. “Không cần diễn viên nam.”
“Nhưng...” – đạo diễn còn chưa nói xong, thì cô đã quay sang Khánh: “Anh vào đứng phía sau tôi.”
Hắn ngẩn người. “Tôi?”
“Đúng. Cần một ánh nhìn vừa đủ đau – vừa đủ thèm khát. Ngoài anh ra, không ai làm được.”
Mọi người câm nín. Không ai dám phản đối.
Khánh bước lên. Đứng phía sau cô theo đúng chỉ dẫn.
“Không chạm vào tôi.” – cô nói nhỏ. “Chỉ đứng gần. Rất gần.”
Hắn đứng sau lưng cô, chỉ cách vài phân. Mùi hương từ cổ cô như thiêu đốt thần kinh. Hắn siết nhẹ tay, để không run.
Ống kính lia đến. Đạo diễn hô: “Máy quay!”
Cảnh quay bắt đầu.
Vài phút sau.
Đoàn phim tạm dừng. Người rời đi lấy thiết bị mới. Chỉ còn hai người đứng lại bên nhau.
Gió mạnh. Mái tóc cô rối lên. Hắn đưa tay… gần như theo bản năng, định gỡ tóc cho cô.
Cô quay phắt lại, giữ cổ tay hắn giữa không trung.
“Anh không có quyền chạm vào tôi.”
“Anh xin lỗi.” – hắn rút tay lại. “Anh chỉ…”
“Chỉ muốn… như xưa?” – cô mỉm cười, nụ cười đau hơn cả tát. “Đã không còn ‘như xưa’ nữa rồi, Duy Khánh. Anh biết rõ.”
Đêm.
Khánh trở về phòng. Trên tay là đoạn clip hậu trường do đạo diễn gửi nhờ hậu kỳ. Trong cảnh quay chậm, hắn thấy ánh mắt mình nhìn cô – thật sự… là khao khát. Là đau. Là hối hận.
Hắn tắt máy. Rút một hộp nhỏ từ ngăn kéo, bên trong là tấm thẻ từ cũ – tên Trần Như Yên, ghi chức vụ: Thực tập sinh – Trợ lý phòng Sản xuất.
Bảy năm trước. Cô từng là người nhỏ bé nhất công ty.
Và hắn… đã ký vào quyết định sa thải cô – kèm lý do: "Lợi dụng quan hệ cá nhân".
Căn penthouse phía bên kia thành phố.
Cô đứng trước gương, đặt tay lên cổ mình, chỗ tay hắn vừa chạm suýt vào.
Ánh mắt cô lay động. Một cảm xúc cũ cựa quậy dưới làn da. Nhưng cô bóp chặt lại – như siết lấy một con rắn sắp ngoi đầu ra từ lòng mình.
“Đừng yếu lòng. Hắn chưa từng chọn em. Chỉ chọn cách hủy hoại em.”
Cô khẽ lặp lại câu đó như một lời thần chú.
Dù tận trong tim… thứ cô cần không phải là trả thù. Mà là…
Một câu xin lỗi. Thật sự.