vì em là lỗi của anh

Chương 6: Lựa Chọn Của Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối muộn.

Phòng làm việc tầng cao nhất vẫn sáng đèn. Trần Như Yên ngồi vắt chéo chân sau bàn, tay xoay xoay ly rượu sóng sánh đỏ như máu. Cô mặc bộ váy satin đen mỏng ôm sát, lưng trần phơi cả dưới ánh đèn. Không một cử chỉ nào là dư thừa. Tất cả đều toát ra thứ quyền lực mềm khiến đàn ông không thể không cúi đầu.

Ngoại trừ hắn.

Khánh đứng ở cửa, ánh mắt không dám nhìn thẳng. “Tôi mang hồ sơ tài chính đã điều chỉnh tới.”

“Đặt đó.” – cô không ngẩng đầu. “Rồi ngồi xuống.”

“…Ngồi?”

Cô chỉ chiếc ghế đối diện. “Tôi cần nói chuyện. Về chuyện cũ.”

Tim hắn thắt lại. Hắn từng cầu xin giây phút này, nhưng không dám mong nó thật sự xảy ra.

Cô nhấp một ngụm rượu, rồi lạnh nhạt: “Tôi đã hỏi luật sư. Lúc ấy, đơn sa thải của tôi do anh ký. Nhưng lý do được phê duyệt là do… có ‘dấu hiệu sai phạm cá nhân’. Anh có còn nhớ?”

“…Tôi nhớ.” – Khánh siết tay. “Nhưng tôi không nghĩ—”

“Anh không nghĩ tôi sẽ quay lại à?” – cô bật cười, ngắn ngủi, khinh miệt. “Hay anh không nghĩ tôi đủ mạnh để leo lên cái ghế này?”

Hắn im lặng.

Một lúc lâu sau, cô đặt ly xuống. “Hôm đó, tôi đã cầu xin. Anh không tin tôi. Chỉ vì một tin đồn bịa đặt.”

“Yên…” – hắn nghẹn giọng. “Lúc đó anh cũng bị ép. Trưởng phòng sản xuất khi ấy muốn gạt em. Họ nói nếu anh không ký, cả phòng sẽ bị điều tra. Anh không muốn em bị kéo xuống sâu hơn…”

“Anh không muốn? Hay anh muốn giữ ghế trưởng nhóm của mình?”

Câu hỏi như lưỡi dao. Sắc bén, không máu nhưng rạch một đường thẳng vào tự trọng của hắn.

Hắn cúi đầu. “Anh đã sai.”

“Không.” – cô rút ra một phong bì mỏng, ném lên bàn. “Sai lầm thật sự là tôi đã yêu anh. Yêu mù quáng, đến mức ngu xuẩn.”

Bên trong phong bì là bản sao hồ sơ sa thải năm đó, kèm cả những đoạn ghi âm cũ – bằng chứng về việc một số người trong công ty đã cố tình hãm hại cô.

Hắn nhìn. Tim như bị bóp nghẹt.

“Vì sao…” – hắn thốt lên – “em vẫn giữ những thứ này?”

“Vì tôi biết một ngày, anh sẽ quay lại.” – cô mím môi. “Đàn ông như anh, khi mất rồi mới bắt đầu tiếc. Nhưng tiếc không đủ để chuộc tội.”


Hôm sau.

Cô họp với cổ đông. Khánh vẫn đứng bên, vai trò thư ký trợ lý.

Cô nói lưu loát, tự tin. Bộ đồ công sở cắt xẻ hiểm hóc càng tôn lên từng đường cong khi cô bước qua từng slide báo cáo. Không ai trong phòng không bị hút vào ánh nhìn ấy.

Trừ hắn.

Ánh mắt Khánh dõi theo cô không phải vì vẻ ngoài. Mà là cảm giác bất lực… khi thấy người con gái từng vì mình bật khóc trong bóng tối, giờ lại rực sáng – nhưng không còn một chỗ cho mình bên cạnh.


Chiều hôm đó.

Khánh rời phòng, định đi thang máy thì nghe tiếng bước chân quen thuộc. Cô cũng vừa ra khỏi thang bộ, tóc buộc cao, môi vẫn đỏ, mắt lạnh.

Hai người đứng cạnh nhau. Cô không liếc hắn.

Bất ngờ, Khánh quay sang: “Yên, nếu năm đó… anh không ký… em nghĩ chúng ta sẽ ra sao?”

Cô đứng im.

Ánh đèn hành lang nhàn nhạt soi lên gương mặt cô. Rất đẹp, nhưng cũng rất xa.

Một hồi sau, cô đáp: “Nếu anh không ký? Có lẽ… em sẽ tha thứ. Có lẽ chúng ta sẽ bên nhau. Có lẽ…”

“…Có lẽ em sẽ không mạnh như bây giờ.” – cô quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. “Và đó là điều đáng sợ nhất. Em không muốn quay lại là em khi ấy. Nhỏ bé. Dễ tổn thương. Dễ bị anh giết chết thêm lần nữa.”

“Ting.” – thang máy mở.

Cô bước vào. Không ngoái đầu.

Còn hắn, đứng chết lặng ở hành lang, chỉ còn lại tiếng thở dài và một lời thì thầm không ai nghe được:

“Anh yêu em… nhưng quá trễ rồi phải không?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×