Từ ngày Khánh trở thành “trợ lý không lương” của Trần Như Yên, công ty như có thêm một… cái bóng.
Anh theo cô mọi nơi, mọi lúc.
Họp nội bộ, anh ngồi một góc, ghi chép không sót chữ. Đối tác đến trễ, anh đứng ngoài sảnh chờ thay cô đến gần một giờ. Cô nhíu mày là anh đã đưa nước. Cô im lặng là anh lùi lại ba bước.
Mọi người trong công ty bắt đầu thì thầm.
— “Trợ lý mới hả?”
— “Sao nghe nói là… người cũ?”
— “Người cũ nào mà quỳ gối không danh phận thế kia…”
Cô không quan tâm.
Anh cũng không quan tâm.
Ngày thứ tư làm việc cùng nhau, Như Yên dẫn anh theo trong một buổi tiệc tiếp khách VIP. Dạ tiệc tại khách sạn cao cấp. Cô mặc đầm đen hở lưng, xẻ sâu ngực, khoe trọn thân hình với ba vòng cực gắt khiến ánh nhìn đàn ông xung quanh như bị kéo hút.
Khánh đứng cách cô ba bước, vẫn cẩn thận giữ ánh mắt.
Một trong những vị khách – một tổng giám đốc ngoại quốc – cười nói sỗ sàng:
“Cô Trần, đẹp thế này sao chưa lấy chồng? Hay là… đang chờ một kẻ biết hối hận quay về?”
Cô bật cười duyên dáng: “Tôi không có thói quen dùng đồ cũ, kể cả tình cảm.”
Câu nói sắc như dao. Khánh đứng phía sau, bàn tay siết chặt nhưng không phản ứng.
Nhưng đêm đó, khi trở về văn phòng để cô thay đồ trước khi về, mọi chuyện vỡ tung.
“Khánh.” – cô gọi khẽ, xoay lưng lại, đưa tay tháo khoá đầm.
“Làm giúp tôi.”
Anh khựng lại.
“Được.”
Anh bước tới, chậm rãi kéo khoá xuống. Làn da trắng mịn dần lộ ra. Từng chút một, như từng lớp quá khứ bị bóc trần. Tim anh đập dồn. Nhưng tay vẫn cố giữ bình tĩnh.
Khi anh rời tay khỏi khoá áo, cô bất ngờ quay lại.
Chỉ mặc mỗi nội y.
“Anh biết không?” – cô hỏi, mắt lạnh tanh – “Tôi từng tưởng tượng rất nhiều cảnh anh quay về.”
“Có cảnh nào giống hôm nay không?” – anh thì thào.
“Không.” – cô tiến sát đến, gương mặt cách anh chưa đến một gang tay – “Vì trong tưởng tượng của tôi, anh là người đàn ông đáng khinh, không phải là con chó trung thành như bây giờ.”
Bốp!
Không phải là cái tát.
Là… nụ hôn.
Cô áp môi mình lên môi anh – nhanh, mạnh, không cảm xúc.
Không phải yêu.
Chỉ là xúc phạm.
Khi rời khỏi môi anh, cô khẽ mỉm cười. “Anh từng bỏ tôi như vứt rác. Giờ để xem… anh nuốt nổi cảm giác bị cưỡng ép không?”
Anh không đáp.
Chỉ đứng lặng. Mắt rưng.
Rồi cúi đầu: “Nếu điều đó giúp em thấy nhẹ nhõm… tôi chịu được.”
Cô quay đi, mặc lại áo, không nhìn lại một lần.
Còn anh, đứng trơ như tượng.
Đêm đó, trong căn hộ tối tăm, Khánh ngồi thẫn thờ trước ly nước lạnh.
Em muốn giết anh bằng từng nhát dao lạnh lẽo. Vậy thì… anh sẽ chết dần trong tình yêu vẫn chưa bao giờ tắt.