vòng xoáy ái tình dưới mái nhà cấm

Chương 3: CƠN SỐT DƯỚI MÁI HIÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lần đột nhập bất thành vào không gian làm việc của Mộ Thần, Mộc Dao nhận ra rằng, chìa khóa để phá vỡ rào cản của hắn nằm ở sự yếu đuối không thể chối cãi. Mộ Thần có thể lạnh lùng và nguyên tắc, nhưng hắn không thể phớt lờ trách nhiệm làm người giám hộ khi sự an toàn của cô bị đe dọa.

Sáng hôm sau, Mộc Dao thức dậy với cơn đau đầu dữ dội và cổ họng bỏng rát. Cô đã dầm mưa đêm qua khi cố gắng đi dạo trong vườn để trấn tĩnh. Cô đã cố gắng xuống ăn sáng để không gây chú ý, nhưng khi đang đứng ở hành lang, một cơn choáng váng ập đến.

Mộc Dao loạng choạng dựa vào tường. Đúng lúc đó, Mộ Thần bước ra khỏi phòng làm việc. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đang xắn tay áo lên đến khuỷu tay, chuẩn bị đến công ty. Mộ Thần nhìn thấy sự tái nhợt bất thường trên khuôn mặt cô, và những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

“Mộc Dao, em làm sao vậy?” Giọng hắn lập tức trở nên căng thẳng. Hắn tiến đến, không giữ khoảng cách.

Mộc Dao không thể trả lời. Cô chỉ kịp thì thầm: “Cháu… không khỏe.”

Mộ Thần không kịp suy nghĩ, hắn đưa tay lên, áp lòng bàn tay lạnh lẽo vào trán cô. Cú chạm đó, bất ngờ và đầy uy quyền, khiến Mộc Dao rùng mình.

Đây là sự tiếp xúc thân mật ngoài ý muốn đầu tiên, hoàn toàn phá vỡ ranh giới vật lý.

“Sốt cao rồi,” Mộ Thần gần như gầm gừ. Hắn lập tức bế thốc cô lên.

Mộc Dao, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vòng tay ôm lấy cổ hắn một cách vô thức. Cô cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh từ cơ thể rắn chắc của hắn, một cảm giác an toàn tuyệt đối mà cô đã khao khát từ lâu. Mùi gỗ đàn hương quen thuộc bao bọc lấy cô, khiến cô cảm thấy như được trở về nhà.

Mộ Thần đưa cô trở lại giường, gọi ngay bác sĩ riêng của gia đình. Trong khi chờ đợi, hắn tự tay chuẩn bị nước ấm và khăn. Hắn không cho phép dì Mai can thiệp, như thể đây là trách nhiệm độc quyền của hắn.

“Tại sao em lại ra ngoài dầm mưa?” Mộ Thần hỏi, giọng hắn đầy sự trách móc nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.

Mộc Dao khẽ mở mắt. “Cháu xin lỗi… Cháu chỉ muốn thấy mưa… muốn thấy một chút ồn ào.”

Mộ Thần hiểu. Cô bé này đang phải chịu đựng quá nhiều sự cô đơn và tĩnh lặng mà hắn đã tạo ra. Hắn ngồi bên mép giường, tay cầm chiếc khăn ấm áp lau mồ hôi trên trán cô. Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt thanh tú, non nớt của cô, và hắn phải đấu tranh dữ dội để giữ tay không vuốt ve má cô.

Bác sĩ đến, kết luận Mộc Dao chỉ bị sốt virus thông thường, cần nghỉ ngơi và dùng thuốc. Sau khi bác sĩ rời đi, Mộ Thần hủy bỏ toàn bộ lịch làm việc trong ngày. Hắn ngồi bên cạnh cô, ép cô uống thuốc.

“Há miệng ra, Mộc Dao.” Giọng hắn trầm thấp, không chấp nhận sự phản đối.

Mộc Dao, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, làm theo. Khi Mộ Thần đưa thìa nước ấm cho cô, tay cô bất chợt run rẩy, làm một chút nước thuốc vương ra khóe môi.

Mộ Thần, hoàn toàn mất cảnh giác, đưa ngón tay cái lên, nhẹ nhàng lau đi vết thuốc trên môi cô. Ngón tay hắn miết nhẹ qua làn da mềm mại, ấm áp. Cử chỉ vô cùng dịu dàng, nhưng đã làm ham muốn bị dồn nén trong hắn bùng lên dữ dội.

Mộc Dao, trong cơn sốt mơ màng, cảm nhận được sự dịu dàng và hơi ấm đó. Cô vô thức đưa tay lên, nắm lấy ngón tay hắn, và thì thầm: “Đừng đi… Chú Thần, đừng bỏ cháu.”

Lời nói đó, không mang tính dục, mà là lời thú nhận sự phụ thuộc và khao khát an ủi, đã hoàn toàn đánh gục Mộ Thần. Hắn rút tay về như bị bỏng, lòng hắn đấu tranh giữa trách nhiệm làm người giám hộ và ham muốn tội lỗi đang bốc cháy. Hắn hiểu rằng, sự chăm sóc này đã phá vỡ ranh giới, và Mộc Dao đang tìm kiếm nhiều hơn là một người chú.

Mộ Thần đứng dậy, quay lưng về phía cô để che giấu sự căng thẳng. "Tôi sẽ không đi đâu hết, Mộc Dao. Tôi là người giám hộ của em. Tôi phải đảm bảo em khỏe lại. Đó là trách nhiệm của tôi."

Hắn nhấn mạnh từ "trách nhiệm", nhưng trong lòng hắn, ham muốn chiếm hữu đã vượt qua mọi nguyên tắc. Hắn biết, kể từ giờ phút này, ranh giới đã không còn. Cô đã bước vào thế giới của hắn, và hắn đã chạm vào cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×