vui vẻ với bác sĩ

Chương 3: RANH GIỚI BỊ XÓA MỜ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự nhạy cảm của vết thương và những lần tiếp xúc ngoài ý muốn.

Những ngày nằm viện bắt đầu trôi qua chậm chạp, nhưng không khí trong phòng bệnh đặc biệt của Lê Thư Chi lại ngày càng trở nên khác lạ. Sự lạnh lùng chuyên nghiệp của Bác sĩ Trần Minh Khang vẫn còn đó, nhưng nó không còn là một bức tường vững chắc nữa, mà giống như một lớp băng mỏng, sẵn sàng tan chảy dưới một tác động nhỏ.

Sự "tác động" đó chính là những lần thăm khám riêng tư, và đặc biệt là quá trình thay băng.

Hôm nay là buổi thay băng đầu tiên sau khi Thư Chi chuyển sang phòng bệnh riêng. Y tá thường hỗ trợ Khang, nhưng lần này anh yêu cầu y tá chuẩn bị dụng cụ và đứng ngoài quan sát. Anh muốn tự mình kiểm tra và xử lý vết thương.

“Tôi cần cô hợp tác tuyệt đối, cô Thư Chi,” Minh Khang nói, giọng anh trầm thấp, hoàn toàn tập trung.

Thư Chi gật đầu. Cô cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ, không phải vì sợ đau, mà vì sự gần gũi sắp xảy ra.

Minh Khang nhẹ nhàng kéo lớp chăn ra, để lộ phần chân phải bị bó bột và phần đùi bị quấn băng dày. Anh bắt đầu tháo băng.

Quá trình này đòi hỏi sự khéo léo và chậm rãi tối đa. Tay anh di chuyển gần sát da thịt cô, nhẹ nhàng bóc từng lớp băng gạc thấm dịch. Thư Chi có thể thấy rõ sự tập trung của anh, từng mạch máu nhỏ nổi lên trên mu bàn tay.

Mùi thuốc sát trùng, mùi máu khô, và mùi hương bạc hà quen thuộc của anh Khang hòa quyện lại, tạo thành một loại mùi hương hỗn hợp gây kích thích đến lạ lùng.

“Đừng căng thẳng,” anh bất ngờ lên tiếng, nhận ra nhịp tim của cô đang tăng lên nhanh chóng trên màn hình.

“Tôi… tôi không căng thẳng,” cô cố gắng trả lời, nhưng giọng nói cô lại phản bội cô, run rẩy và khàn đi.

Minh Khang không nói gì, anh tiếp tục công việc của mình.

Khi lớp băng cuối cùng được gỡ bỏ, vết mổ dài, mới khâu hiện ra. Nó là một dấu ấn kinh hoàng của tai nạn, nhưng dưới bàn tay Minh Khang, nó lại được xử lý gọn gàng và sạch sẽ.

Anh bắt đầu sát trùng. Bông y tế lạnh chạm vào da, gây ra một cảm giác rát buốt nhưng cũng rất nhạy cảm. Thư Chi vô thức nắm chặt ga giường.

Minh Khang nhận thấy. Anh nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên đầu gối cô (phần không bị thương), một cái chạm không cần thiết về mặt y học, chỉ mang tính chất trấn an thuần túy.

“Cô làm tốt lắm. Cố chịu đựng một chút.”

Cái chạm đó, tuy ngắn ngủi, lại hiệu quả hơn bất kỳ liều thuốc giảm đau nào. Sự lạnh lẽo của ngón tay anh nhanh chóng truyền đi một luồng điện ấm áp, khiến Thư Chi quên đi cơn đau thể xác.

Anh cúi xuống gần hơn để kiểm tra đường khâu. Thư Chi vô thức nín thở. Lần này, cô lại thấy rõ hơn nữa sự mệt mỏi ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của anh. Có một quầng thâm nhạt dưới mắt anh, chứng tỏ những đêm dài làm việc không ngủ.

“Tôi đã nghe nói… Bác sĩ Khang đã đứng mổ liên tục hơn mười tiếng cho ca của tôi?” Thư Chi buột miệng hỏi, không biết tại sao cô lại quan tâm đến sức khỏe anh như vậy.

Minh Khang hơi khựng lại, ánh mắt anh hơi dao động.

“Đó là công việc của tôi,” anh đáp, giọng nói trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày. “Cô không cần lo lắng về những chuyện đó. Hãy tập trung vào việc hồi phục.”

Anh Khang bắt đầu băng bó lại vết thương. Quá trình này lại càng đòi hỏi sự gần gũi. Anh phải nâng nhẹ chân cô lên, đặt nó lên đùi mình để dễ dàng cố định băng.

Khoảnh khắc đó, Thư Chi cảm nhận được sự ấm áp và săn chắc từ cơ thể anh, xuyên qua lớp vải quần blouse của anh. Cảm giác này hoàn toàn khác lạ, nó không phải là sự chăm sóc y tế, mà là sự tiếp xúc vật lý đầy thân mật. Cả hai đều ý thức được sự gần gũi bất thường này, và một sự im lặng căng thẳng bao trùm căn phòng.

Gương mặt Minh Khang vẫn lạnh lùng, chuyên nghiệp, nhưng Thư Chi thấy vành tai anh hơi đỏ lên – một dấu hiệu nhỏ bé, bất ngờ về sự bối rối bị giấu kín.

“Cô có thể buông lỏng ra một chút,” anh Khang nói, giọng anh hơi khàn hơn thường lệ. “Cơ cô đang căng cứng quá.”

Thư Chi nhận ra, cô đang nín thở và cố gắng hết sức để không run rẩy. Cô thả lỏng, nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ không đứng đắn về vị bác sĩ đang nâng đỡ chân mình.

Khi anh Khang cuối cùng đặt chân cô xuống và hoàn tất việc băng bó, anh nhanh chóng đứng dậy, như thể vừa thoát ra khỏi một cái bẫy. Anh lấy lại bệnh án và bắt đầu ghi chép.

“Mọi thứ đều ổn,” anh nói một cách nhanh chóng. “Nhưng tôi không muốn thấy bất kỳ sự lo lắng nào làm tăng nhịp tim cô nữa. Nghỉ ngơi. Tôi sẽ trở lại sau.”

Anh ra khỏi phòng, không hề liếc nhìn lọ hoa cúc trắng trên bàn.

Thư Chi nằm lại trên giường. Cảm giác nóng bừng vẫn còn đọng lại trên da thịt nơi anh chạm vào. Cô biết, ranh giới giữa bác sĩ và bệnh nhân đã bị làm mờ đi một cách nguy hiểm trong căn phòng này.

Sự lạnh lùng của anh Khang không thể che giấu được sự tận tâm và những cử chỉ vô thức đầy chăm sóc. Và sự bất lực của cô lại tạo ra một sự nhạy cảm, một sự phụ thuộc thể xác vào anh.

Tối hôm đó, y tá vào kiểm tra Thư Chi. Cô ấy nhận thấy sự thay đổi.

“Cô Lê, hôm nay cô có vẻ vui vẻ hơn. Bác sĩ Khang đã truyền cho cô liều thuốc tinh thần gì sao?” cô y tá vui vẻ hỏi.

Thư Chi cười nhẹ, nhìn về phía cửa, nơi Minh Khang vừa rời đi vài giờ trước.

“Không phải thuốc tinh thần, y tá à. Chỉ là tôi nhận ra… đôi khi, sự lạnh lùng cũng là một cách bảo vệ rất ấm áp.”

Cô biết, dưới lớp áo blouse trắng đó, có một người đàn ông đang cố gắng chiến đấu với chính cảm xúc của mình. Và cô, người bệnh nhân này, sẽ là người giúp anh thua cuộc chiến đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×