Những đêm thao thức và sự trấn an phá lệ.
Bệnh viện về đêm tĩnh lặng, nhưng với Lê Thư Chi, đó lại là khoảng thời gian tồi tệ nhất. Ban ngày, sự bận rộn của y tá và những lần thăm khám ngắn ngủi của Bác sĩ Khang có thể giúp cô xao lãng. Nhưng đêm đến, khi chỉ còn tiếng máy điều hòa rù rì và ánh trăng yếu ớt hắt vào, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bắt đầu gặm nhấm.
Cô là một họa sĩ, một người yêu thích sự tự do và sáng tạo. Việc bị giam cầm trong cơ thể bất động này, không biết tương lai sẽ ra sao, khiến cô cảm thấy như bị bóp nghẹt.
Đêm thứ sáu kể từ khi phẫu thuật, Thư Chi không thể chịu đựng được nữa. Cô cố gắng nén tiếng khóc vào chiếc gối, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn dài, làm ướt đẫm mái tóc. Cô không muốn ai thấy sự yếu đuối này, đặc biệt là Bác sĩ Khang. Cô muốn anh thấy cô là một bệnh nhân kiên cường, như anh đã yêu cầu.
Nhưng sự đau đớn tinh thần đã vượt quá giới hạn.
Đúng lúc đó, tiếng cửa phòng khẽ mở. Minh Khang thường đi tuần tra muộn vào đêm khuya, kiểm tra ngẫu nhiên các bệnh nhân sau phẫu thuật.
Anh bước vào. Anh không bật đèn lớn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ hành lang hắt vào, đủ để anh nhận ra Thư Chi đang khóc thút thít, tấm lưng cô run lên vì cố gắng kìm nén.
Minh Khang đứng lặng im ở cuối giường một lúc. Sự xuất hiện của anh Khang lúc này hoàn toàn không phải với vai trò bác sĩ. Anh chỉ là một người đàn ông vô tình chứng kiến sự mỏng manh tột cùng của một người phụ nữ.
Thư Chi giật mình khi cảm nhận được sự hiện diện của anh. Cô vội vàng lau nước mắt, quay lại.
“Bác sĩ Khang… tôi xin lỗi, tôi làm ồn ào quá.” Giọng cô nghẹn lại.
Minh Khang bước lại gần hơn, dừng lại ở vị trí cách giường cô một sải tay. Anh không dùng giọng điệu chuyên nghiệp, mà chỉ là một âm điệu trầm lắng, nhẹ nhàng đến bất ngờ.
“Tôi không nghe thấy gì cả. Cô không làm ồn. Nhưng cô đang đau. Về thể xác hay tinh thần?”
Thư Chi lại cảm thấy nước mắt chực trào ra. Sự dịu dàng hiếm hoi này của anh Khang khiến bức tường cô cố gắng dựng lên sụp đổ.
“Tôi… tôi không sợ đau thể xác, Bác sĩ. Tôi sợ tương lai của mình,” cô thành thật thú nhận. “Tôi không biết tôi có thể cầm cọ vẽ được nữa không, hay tự mình đi lại. Cảm giác nằm đây, chờ đợi… thật sự kinh khủng.”
Minh Khang im lặng một lúc. Bầu không khí trở nên nặng trĩu. Anh Khang luôn tránh xa cảm xúc của bệnh nhân, nhưng đêm nay, giữa căn phòng tĩnh mịch này, sự tuyệt vọng của Thư Chi chạm đến một dây thần kinh nào đó trong anh.
Anh làm một hành động hoàn toàn phá lệ. Anh kéo chiếc ghế cạnh giường và ngồi xuống. Khoảng cách vật lý giữa họ đã được rút ngắn đi rất nhiều, lần đầu tiên, không phải vì lý do thăm khám.
“Cô có một chiếc bút chì và một cuốn sổ không?” anh hỏi, giọng nói anh Khang điềm đạm, như đang nói về một chuyện hiển nhiên.
Thư Chi ngạc nhiên. “Có… ở trên tủ nhỏ. Tôi định phác thảo vài thứ.”
Minh Khang đứng lên, lấy cuốn sổ và chiếc bút chì rồi đặt vào tay cô.
“Vậy thì đừng chờ đợi. Hãy vẽ. Vẽ những gì cô thấy, những gì cô cảm nhận. Đừng nghĩ về việc có thể cầm cọ được nữa hay không. Hãy dùng bút chì. Dùng những ngón tay cô có thể cử động. Cô sợ mất tương lai, nhưng cô vẫn đang sở hữu hiện tại.”
Anh nói, ánh mắt anh Khang vẫn sắc bén, nhưng trong đó có sự động viên không lời.
“Cô nghĩ việc nằm yên là ‘chờ đợi’,” anh tiếp tục, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, “nhưng nó là ‘sự chuẩn bị’. Cô phải chấp nhận cơ thể đang nghỉ ngơi này, để nó có thời gian tự phục hồi. Cô càng đấu tranh, cô càng làm bản thân kiệt quệ.”
Thư Chi nhìn vào cuốn sổ, rồi ngước nhìn anh. Lần đầu tiên, cô thấy Minh Khang như một con người, không phải một cỗ máy.
“Bác sĩ Khang… anh đã từng thất bại bao giờ chưa?” Thư Chi hỏi, giọng cô nhỏ như tiếng thì thầm.
Minh Khang không trả lời ngay. Đôi mắt anh Khang khẽ nhắm lại trong một giây, rồi mở ra. Đó là một sự chần chừ đầy ý nghĩa.
“Tôi đã từng phạm sai lầm. Sai lầm mà tôi phải trả giá bằng rất nhiều đêm không ngủ,” anh nói, giọng nói anh Khang trầm và có chút khắc khổ. “Nhưng tôi học được một điều, cô Thư Chi: Sai lầm không định nghĩa chúng ta. Cách chúng ta đứng dậy sau sai lầm mới định nghĩa chúng ta là ai.”
Anh không giải thích thêm, nhưng câu trả lời đó đã đủ để Thư Chi hiểu. Vị bác sĩ lạnh lùng này cũng có quá khứ, cũng có nỗi đau riêng.
Sự chia sẻ vụng trộm này, dù chỉ là những câu nói ngắn ngủi, đã phá vỡ rào cản giữa họ. Thư Chi cảm thấy một sự đồng điệu tinh thần sâu sắc.
“Cảm ơn Bác sĩ,” cô thì thầm, nụ cười nhẹ nhàng đầu tiên xuất hiện trên môi cô kể từ tai nạn.
Minh Khang đứng dậy, ánh mắt anh Khang lướt qua khuôn mặt cô, nán lại trên nụ cười vừa xuất hiện đó.
“Nghỉ ngơi. Cô vẫn cần năng lượng cho ngày mai,” anh nói, giọng anh Khang lại trở về vẻ điềm đạm quen thuộc.
Anh rời đi. Căn phòng lại chìm vào bóng đêm tĩnh lặng, nhưng lần này, nó không còn lạnh lẽo nữa.
Thư Chi cầm chiếc bút chì. Cô không vẽ, mà chỉ đơn giản là cảm nhận sự nặng trịch của nó trong tay, cảm nhận sự sống vẫn còn tồn tại trong những ngón tay nhỏ bé của mình.
Cô nhìn về phía cửa. Cô biết, Bác sĩ Khang đã phá vỡ nguyên tắc vì cô. Và cô, sẽ dùng chính sự sống sót của mình để cảm ơn anh, không chỉ bằng sự phục hồi thể chất. Cô sẽ giúp anh Khang chữa lành vết thương tinh thần mà anh đã che giấu bấy lâu.
Cuốn sổ phác thảo nằm mở trên tay cô, và những dòng chữ đầu tiên Thư Chi viết lên không phải là một bức vẽ, mà là một cái tên: Trần Minh Khang.