Chiều cuối năm, ánh nắng rải trên mái nhà, trải dài xuống sân nhỏ. Mai đang xếp những chiếc bánh chưng vừa gói xong lên kệ để nguội, bỗng nghe tiếng chuông cửa vang lên. Cô khẽ nhíu mày, nhanh chóng chạy ra mở cửa và thấy một chiếc phong bì nhỏ được đặt gọn trên bậc thềm. Không có người đưa, chỉ còn lại mùi hương dịu nhẹ của giấy thơm Tết.
Mai khẽ nhặt chiếc phong bì, tay hơi run run vì tò mò. Trên bì có nét chữ quen thuộc, khiến cô bỗng dưng tim đập nhanh: “Gửi Mai – Mùa xuân này, hy vọng cậu sẽ nhận được niềm vui.” Cô mỉm cười, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp. Nhẹ nhàng mở phong bì, một tờ giấy vàng nhạt hiện ra, từng chữ viết bằng mực xanh dịu dàng.
– “Mai, nếu cậu đọc được những dòng này, mình hy vọng cậu sẽ nhớ lại những ngày xưa, những mùa xuân mà chúng ta cùng đùa giỡn trong sân trường. Mình biết, thời gian đã làm chúng ta xa nhau, nhưng mỗi khi Tết về, kỷ niệm ấy lại trở về thật rõ ràng… Mình mong rằng năm nay, dù chỉ qua những dòng thư, chúng ta sẽ lại chia sẻ niềm vui, tiếng cười và cả những ước mơ nho nhỏ của mình.
Chúc cậu một mùa xuân trọn vẹn và thật ấm áp.
Huy.**
Mai đọc đi đọc lại, đôi mắt dần ươn ướt vì xúc động. Những kỷ niệm xưa hiện về: những trò chơi dưới sân trường, những lần cả hai cùng giúp nhau học bài, những nụ cười hồn nhiên trong những ngày đông giá rét. Chẳng hiểu từ bao giờ, hình bóng Huy đã trở thành một phần quen thuộc trong trái tim cô, và giờ đây, những lời viết tay này khiến cô cảm thấy khoảng cách năm tháng bỗng nhiên bị rút ngắn.
Cô ngồi xuống bên bàn, tay đặt nhẹ lên tờ giấy, như thể đang cảm nhận hơi ấm từ Huy gửi qua từng con chữ. Mai cười khẽ, nhẩm thầm: “Huy… sao cậu lại biết cách khiến mình rung động chỉ bằng một lá thư như thế?”
Bên ngoài, tiếng lá rơi, tiếng gió nhè nhẹ, hòa cùng mùi hương Tết đang lan tỏa từ nồi bánh chưng. Mai cảm thấy một cảm giác dịu dàng, yên bình tràn ngập trong lòng. Cô cầm điện thoại, nhắn tin nhẹ: “Cảm ơn cậu. Mai nhận được rồi. Mình cũng mong Tết này thật ấm áp và vui vẻ.”
Chỉ vài dòng, nhưng Mai biết rằng, sự quan tâm và tình cảm của Huy đang len lỏi qua từng chi tiết nhỏ, như mưa xuân rải khắp sân, nhè nhẹ nhưng đủ làm lòng người ấm lên. Cô đặt bức thư vào ngăn kéo, nhưng vẫn cảm thấy nhịp tim mình rộn ràng mỗi khi nhìn thấy.
Buổi tối hôm đó, khi nồi bánh chưng trên bếp đang sôi lăn tăn, Mai ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách trà nóng, nhìn ra ngoài trời. Những ánh đèn lồng đỏ treo quanh sân, những ngọn nến nhỏ trong nhà, tất cả tạo nên một không gian rực rỡ và ấm áp. Cô khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: “Tết này… không chỉ có bánh chưng, hoa đào và quà Tết… mà còn có Huy, người khiến mùa xuân trở nên thật đặc biệt.”
Trong lòng Mai, một cảm giác nhẹ nhàng nhưng đầy hi vọng nảy nở. Mùa xuân năm nay, cô biết, sẽ không chỉ là Tết truyền thống, mà còn là khởi đầu cho những rung động dịu dàng, những kỷ niệm mới và những khoảnh khắc đáng nhớ bên người bạn cũ.