Chiều tà, nắng nhạt xuyên qua tán cây ngoài sân, tạo nên những vệt sáng vàng nhè nhẹ trên nền gạch đỏ. Mai và Huy ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, giữa sân nhà Mai, tay cầm những tách trà nóng còn bốc khói. Xung quanh, không khí Tết ngập tràn mùi bánh chưng, mứt dừa và hương hoa cúc, tạo nên một khung cảnh bình yên và ấm áp.
Huy cười, ánh mắt lấp lánh:
– “Cậu còn nhớ không, năm lớp hai, lần đầu tiên mình cùng cậu đi hái hoa mai ở vườn nhà cậu?”
Mai bật cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui:
– “Nhớ chứ! Mình còn giận vì cậu làm rơi cả nắm hoa xuống ao, mẹ phải nhờ hàng xóm giúp lượm lên. Mà cậu vẫn cười toe toét, bảo là ‘hoa cũng thích bơi thôi’.”
Họ cùng cười rộ, tiếng cười vang nhẹ giữa sân, hòa cùng tiếng gió thổi qua những cành cây. Câu chuyện tuổi thơ cứ thế tuôn trào, từ những trò nghịch ngợm trong sân trường, những lần trốn học để đi xem hội chợ Tết, đến những món quà Tết tự làm tặng nhau. Mỗi kỷ niệm lại làm hai người thêm gần nhau, như thể thời gian chưa từng làm họ xa cách.
– “Cậu biết không, lúc nhỏ mình hay thích đứng bên bếp nhìn mẹ gói bánh chưng, nhưng không bao giờ dám thử. Mãi đến khi học được cách từ cậu, mình mới thấy gói bánh cũng thú vị lắm,” Huy chia sẻ, ánh mắt dịu dàng nhìn Mai.
Mai mỉm cười, cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa trong lòng:
– “Mình cũng vậy. Những ngày Tết tuổi thơ, gói bánh, hái hoa, cười đùa cùng bạn bè… thật ra chính là những kỷ niệm mình trân trọng nhất.”
Tiếng gió rì rào, tiếng lá cây xào xạc, và ánh nắng chiều như muốn bao bọc cả khoảng sân nhỏ. Huy khẽ nhích gần, đôi mắt ánh lên vẻ hồn nhiên nhưng tràn đầy cảm xúc:
– “Cậu vẫn nhớ hết mọi chi tiết à?”
– “Nhớ chứ… bởi vì tất cả đều đẹp và đáng yêu. Mà, giờ nhắc lại mới thấy… Tết nào cũng có những kỷ niệm riêng, nhưng có cậu bên cạnh, mình thấy Tết năm nay thật khác biệt,” Mai trả lời, giọng dịu dàng.
Một lúc lâu, họ im lặng, chỉ lắng nghe tiếng nhau cười khẽ và hơi ấm lan tỏa từ những tách trà. Không cần lời nói nhiều, chỉ cần cùng nhau ngồi, hồi tưởng và chia sẻ, cũng đủ để cảm nhận sự gắn kết đã nảy nở. Mai thầm nghĩ, không chỉ là tình bạn cũ, mà có lẽ trong lòng cô, một cảm xúc mới đang dần hiện rõ – vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng, như mùi hương hoa đào đầu mùa len lỏi trong gió xuân.
– “Mai, mình… mình rất vui vì gặp lại cậu. Tết này, chắc chắn sẽ là một mùa xuân khó quên,” Huy nói, ánh mắt đầy chân thành.
Mai mỉm cười, tim như rung lên một nhịp:
– “Mình cũng vậy, Huy. Cậu khiến Tết năm nay trở nên thật đặc biệt.”
Ánh hoàng hôn cuối ngày phủ xuống sân, nhuộm vàng những kỷ niệm vừa được kể lại. Giữa không khí Tết rộn rã và hương xuân tràn ngập, Mai và Huy ngồi cạnh nhau, cười nói, chia sẻ và lặng im lắng nghe trái tim đối phương. Mùa xuân như đang bắt đầu len lỏi, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, hứa hẹn những khoảnh khắc ngọt ngào tiếp theo trong hành trình tình cảm của họ.