xuyên không: nữ sinh và võ lâm cao thủ

Chương 3: Cuộc gặp gỡ rắc rối đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh Tĩnh thức dậy với cơn đau nhức nhẹ ở tay và chân do cú rơi hôm qua. Cô kéo tấm chiếu rơm xuống, bước ra sân. Sương mai còn đọng trên lá cây, mùi đất ẩm khiến cô hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa tươi mới vừa hơi lạnh lùng. Ngôi nhà gỗ vẫn yên ắng, nam chính chưa xuất hiện. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy chắc đi đâu rồi… hay là đang canh chừng gì đó?”

Chưa kịp hoàn hồn, từ phía bìa rừng, cô nghe thấy tiếng gọi vọng lại. Một giọng nữ, nửa ngạc nhiên nửa nghi ngờ:

“Ai đó? Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở làng ta?”

Linh Tĩnh giật mình. Cô quay lại và thấy ba người, tất cả đều mặc quần áo đơn giản nhưng gọn gàng, tay cầm gậy gỗ. Trong đó có một người trạc tuổi cô, một cô gái với ánh mắt sắc bén và đôi má hồng rực, trông vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác.

“Em… em chỉ là… lạc đường,” Linh Tĩnh nói, giọng run run. “Mình mới tới… ừ… nơi này.”

Người dẫn đầu nhíu mày: “Ngươi không phải dân làng. Lạ quá… nhưng không thấy có vũ khí, chắc không phải kẻ xấu.” Cô gái tiến lại gần, nhìn Linh Tĩnh kỹ lưỡng, đôi mắt như muốn soi thấu tâm can.

Linh Tĩnh thầm nghĩ: “Ôi trời, cứ như bị tra khảo vậy…” và cố mỉm cười: “Mình… mình chỉ muốn tìm người giúp đỡ thôi. Có thể dẫn mình đến… ừ… nơi trú ẩn không?”

Cô gái trừng mắt, rồi bỗng cười khẽ: “Hừ… trông ngươi thật kỳ cục. Nhưng thôi, ta dẫn ngươi vào làng.”

Trong khi đi vào làng, Linh Tĩnh phát hiện mọi thứ rất khác so với tưởng tượng: những ngôi nhà mái tranh, đường làng nhỏ hẹp, trẻ con chạy nhảy trên đường, gà mái và chó con hòa lẫn trong cảnh nhộn nhịp. Cô cố nén cảm giác choáng ngợp, vừa tò mò vừa lo sợ.

Chưa kịp làm quen, Linh Tĩnh nghe thấy tiếng ồn ào phía trước: một con heo rừng bất ngờ xuất hiện, lao thẳng vào làng. Trẻ con la hét, người dân hoảng hốt. Linh Tĩnh vội rút gậy gỗ mà nam chính đã dạy hôm qua, cố gắng đứng chắn phía trước.

“Ôi không… em phải làm gì bây giờ?” cô thầm nghĩ, tim đập mạnh. Con heo rừng tiến tới nhanh hơn dự tính, và trước khi kịp phản ứng, một bóng người lao ra, nhảy vọt, dùng tay kéo con heo ra khỏi đường.

Nam chính xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng, cơ thể vững như núi. Anh dùng một kỹ thuật nhanh nhẹn, đẩy con heo về hướng rừng, khiến nó bỏ chạy, để lại làng yên bình.

Người dân thở phào, trẻ con reo hò, nhưng Linh Tĩnh đứng đó, cả mừng lẫn sợ hãi. “Anh… anh thật sự quá giỏi…” cô thốt lên, giọng run run.

Anh quay sang cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi đứng ở đây nguy hiểm lắm. Lần sau đừng liều mạng như vậy.”

Linh Tĩnh đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thấy tim mình đập nhanh. “Em… em sẽ cố gắng nghe lời.”

Sau sự kiện, dân làng mời Linh Tĩnh vào nhà lớn để nghỉ ngơi, đồng thời kiểm tra xem cô có bị thương tích gì không. Trong lúc đó, cô cố gắng trò chuyện, nhưng ngôn từ hiện đại cứ vướng víu, khiến mọi người bật cười. Cô ngượng ngùng, nhưng cũng nhận ra: “Thật ra ở đây… mọi người hiền lành và thân thiện.”

Buổi trưa, Linh Tĩnh được dẫn đi quanh làng. Cô thấy nhiều cảnh sinh hoạt lạ mắt: phụ nữ giặt quần áo ở suối, trẻ con học võ thuật cơ bản, người già dạy trẻ đọc chữ cổ. Cô tò mò, hỏi han, nhưng vẫn giữ khoảng cách, vừa muốn tìm hiểu, vừa sợ làm rối loạn trật tự làng.

Đến chiều, nam chính quay lại. Anh nhìn cô đang dạo chơi giữa làng, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. “Ngươi không sợ sao?” anh hỏi.

Cô cười khẽ: “Sợ chứ… nhưng em cũng muốn thấy mọi thứ rõ hơn.”

Anh thở dài, nhưng ánh mắt lộ rõ sự quan tâm. “Ngươi sẽ phải học nhiều thứ. Thế giới này không như nơi ngươi từng biết. Nhưng hôm nay, ngươi sống sót… cũng coi như là may mắn.”

Linh Tĩnh cười nhỏ, ánh mắt nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác vừa lạ vừa quen. Cô không thể lý giải, nhưng mỗi khi anh xuất hiện, tim cô lại đập nhanh.

Chiều tối, khi dân làng tụ tập xung quanh bếp lửa, Linh Tĩnh ngồi bên cạnh, quan sát những sinh hoạt đời thường: người ta kể chuyện, nấu ăn, trẻ con chạy nhảy. Một cậu bé chạy tới gần, tò mò hỏi: “Chị lạ mặt, chị từ đâu đến?”

Linh Tĩnh đỏ mặt, mỉm cười: “Mình… mình đến từ rất xa, và… đang học hỏi nhiều thứ ở đây.”

Nam chính đứng gần, nhìn cô, ánh mắt thoáng dịu dàng. Cô nhận ra, dù thế giới này xa lạ và nguy hiểm, vẫn có những khoảnh khắc bình yên khiến cô cảm thấy ấm áp. Và cũng từ lúc này, Linh Tĩnh bắt đầu nhận ra rằng không chỉ thế giới mới lạ, mà chính trái tim cô cũng đang thay đổi, rung động trước người đàn ông đứng bên cạnh.

Buổi tối trôi qua trong sự yên bình lẫn tò mò. Linh Tĩnh nằm trên tấm chiếu rơm, nhìn trần nhà gỗ, suy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra: cú rơi, việc tập võ, lần gặp dân làng, và ánh mắt nam chính. Một phần cô sợ hãi, phần khác lại cảm thấy hứng thú, mong chờ những ngày tiếp theo.

Trước khi nhắm mắt, cô thầm nhủ: “Thế giới này… dẫu kỳ lạ và khó hiểu, nhưng chắc chắn sẽ còn nhiều bí ẩn và rắc rối chờ mình khám phá. Và có lẽ… tình yêu cũng sẽ bắt đầu từ đây.”

Một cơn gió thổi qua cửa sổ, làm tóc cô bay bay, ánh trăng chiếu xuống sân, phản chiếu lên những nét mặt dân làng đang ngủ. Linh Tĩnh cảm thấy bình yên lạ thường, nhưng sâu trong lòng, cô biết, những ngày tới sẽ không còn bình thường nữa. Những rắc rối, những tình huống oái ăm, và cả những khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đón cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×