Sáng hôm sau, Linh Tĩnh thức dậy với cảm giác mệt mỏi nhưng đầy hứng khởi. Cú rơi hôm qua và những rắc rối với dân làng đã khiến cô nhận ra một điều: thế giới này không giống gì với những gì cô từng biết. Và nếu muốn tồn tại, cô cần học cách tự bảo vệ bản thân.
Nam chính đã đứng đợi từ sớm, ánh mắt sắc bén như thấu suốt tâm can cô. Anh không nói lời nào, chỉ giơ tay ra ra hiệu cho cô theo mình. Linh Tĩnh vội mặc xong quần áo cổ đại, nắm chặt tay anh một chút như phản xạ, rồi bước theo. Cảm giác này khiến tim cô đập nhanh, vừa hồi hộp vừa có chút e dè.
Họ đi sâu vào rừng, nơi ánh sáng mặt trời chỉ len lỏi qua tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Nam chính dừng lại trước một khoảng đất trống, nơi cỏ vẫn còn đọng sương. Anh nhìn cô nghiêm nghị:
“Ngươi đã sẵn sàng chưa?”
Linh Tĩnh thở một hơi thật sâu, gật đầu: “Sẵn sàng.”
Anh trao cho cô một thanh gậy gỗ mới, chắc chắn hơn lần trước. “Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cách đứng, cách phòng thủ và cách dùng lực để tấn công. Nhớ, đây là cơ bản, nhưng nếu không nắm được, sẽ rất nguy hiểm.”
Cô cầm gậy, mắt dán vào anh. Mỗi cử chỉ của anh đều uyển chuyển, mạnh mẽ, nhưng cũng vô cùng chuẩn xác. Linh Tĩnh cố bắt chước, nhưng mọi thứ lại không như ý muốn. Thanh gậy cứ trượt khỏi tay, chân thì luống cuống, làm cô vấp ngã vài lần.
Anh thở dài, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng hơn hẳn. “Ngươi quá vội vàng. Võ thuật là về nhịp điệu, về sự kiên nhẫn. Nếu nóng vội, chỉ hại chính mình.”
Linh Tĩnh đỏ mặt, vừa bối rối vừa muốn chứng tỏ: “Em sẽ cố gắng chậm rãi… nhưng em không muốn… làm anh thất vọng.”
Anh nhíu mày, ánh mắt thoáng mềm đi: “Ngươi không làm ta thất vọng. Chỉ là… ngươi cần kiên nhẫn.”
Cả buổi sáng trôi qua trong tiếng thở hổn hển, tiếng gậy gõ xuống đất, và cả những lần Linh Tĩnh vấp ngã khiến nam chính phải chạy đến đỡ. Dù mệt, nhưng cô cảm giác mình đang dần tiến bộ. Khi đứng yên, tay cầm gậy, nhìn anh biểu diễn những động tác khó, tim cô rung lên vì ngưỡng mộ và… một cảm giác lạ lùng khó diễn tả.
Sau giờ nghỉ trưa, anh dẫn cô đến một khu vực khác trong rừng, nơi có con suối nhỏ. Nước chảy róc rách, ánh sáng phản chiếu tạo những vệt lấp lánh. Anh nói:
“Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cách di chuyển linh hoạt, nhảy từ đá này sang đá kia, và phản xạ nhanh khi gặp nguy hiểm.”
Linh Tĩnh nhìn xuống những tảng đá trơn, hít một hơi thật sâu. “Nghe… nghe nguy hiểm quá.”
Anh chỉ gật đầu: “Nguy hiểm thật, nhưng nếu không luyện tập, ngươi sẽ không thể tự bảo vệ mình.”
Cô thử bước lên tảng đá đầu tiên, nhưng trượt chân, suýt rơi xuống nước. Anh lao tới, tay nắm lấy cô kịp thời, kéo lại. “Cẩn thận hơn. Đừng để sự sợ hãi chi phối hành động của ngươi.”
Cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa lo lắng. “Em… em sẽ cẩn thận hơn.”
Cả buổi chiều, họ luyện tập liên tục. Linh Tĩnh té ngã nhiều lần, nhưng cũng bắt đầu nắm được nhịp điệu và cách dùng lực. Mỗi khi làm đúng, ánh mắt anh liếc nhìn cô khiến tim cô đập nhanh hơn. Cảm giác vừa hãnh diện vừa hồi hộp, và cô nhận ra mình đang dần thích thú với việc học võ – dù nguy hiểm, nhưng cũng đầy hứng khởi.
Khi mặt trời bắt đầu xuống núi, bầu trời nhuộm màu cam đỏ, họ dừng lại nghỉ ngơi. Linh Tĩnh thở dốc, nhìn ra xa những tán cây xanh mướt, cảm giác cả cơ thể vừa mệt mỏi vừa đầy năng lượng. Anh đứng bên cạnh, tay khoanh sau lưng, ánh mắt vẫn nghiêm nghị.
“Ngươi đã làm tốt hôm nay. Nhưng nhớ, con đường phía trước còn dài. Võ thuật không chỉ là sức mạnh, mà còn là trí tuệ, nhẫn nại và sự tập trung.”
Cô cười, gật đầu: “Em hiểu rồi. Em sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Anh nhíu mày, đôi môi hơi mím lại như thể muốn mỉm cười nhưng không dám. Linh Tĩnh thấy tim mình lạc nhịp. Cô cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt anh, dù anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng bên ngoài.
Trên đường trở về, họ gặp một vài con thú nhỏ trong rừng. Một chú thỏ chạy vụt qua, làm Linh Tĩnh giật mình, té nhào vào tay nam chính. Anh đỡ cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng trong lòng chắc chắn đang nhịn cười. “Ngươi thật sự quá vụng về.”
Cô đỏ mặt, vừa tức vừa thấy vui: “Vụng về… cũng là đặc điểm của em mà!”
Anh hắng giọng, trừng mắt, nhưng vẫn không giấu được chút dịu dàng trong ánh nhìn. Linh Tĩnh nhận ra, dù còn vụng về, nhưng cô cảm thấy tự tin hơn, và quan trọng hơn, trái tim cô đang bắt đầu rung động mỗi khi anh xuất hiện.
Chiều tối, khi trở về nhà, Linh Tĩnh ngồi bên tấm chiếu rơm, nhìn ánh nắng cuối ngày chiếu qua cửa sổ. Cô nhớ lại từng cú vấp, từng động tác đúng, từng ánh mắt anh nhìn mình. Một cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp lan tỏa.
“Thế giới này… dù lạ lẫm và khó khăn, nhưng chắc chắn sẽ còn nhiều bí ẩn, rắc rối và những khoảnh khắc tuyệt vời chờ đợi mình,” cô thầm nhủ.
Ngoài cửa, gió thổi qua tán lá, ánh trăng chiếu xuống sân. Linh Tĩnh nằm xuống, nhắm mắt, cảm giác vừa mệt vừa tràn đầy hi vọng. Cô biết, ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn, nhưng cô không còn sợ hãi nữa. Bởi vì, bên cạnh cô, luôn có một người đàn ông vừa nghiêm nghị, vừa dịu dàng… sẵn sàng dạy cô những bước chân đầu tiên trên con đường võ học, và có lẽ… trên cả con đường của trái tim.