xuyên không: nữ sinh và võ lâm cao thủ

Chương 5: Thử thách đầu tiên giữa rừng sâu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh Tĩnh thức dậy với cảm giác cả cơ thể ê ẩm, nhưng trong lòng lại đầy háo hức. Sau những bài học võ thuật cơ bản, cô cảm thấy mình dần tự tin hơn, dù biết rằng phía trước vẫn còn vô số thử thách. Nam chính đã chờ sẵn ngoài sân, ánh mắt sắc bén như đang kiểm tra sự chuẩn bị của cô.

Anh không nói lời nào, chỉ giơ tay ra hiệu cho cô đi theo. Linh Tĩnh nhanh chóng mặc quần áo cổ đại, nắm tay anh một chút như phản xạ, rồi bước theo. Cô cảm thấy tim đập nhanh, vừa hồi hộp vừa có chút e dè.

Họ đi sâu vào rừng, nơi ánh sáng mặt trời chỉ len lỏi qua tán lá, tạo những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Không khí ẩm ướt, mùi cây cỏ hòa lẫn với mùi đất khiến cô cảm thấy vừa tươi mới vừa hơi lạnh lùng. Anh dẫn cô tới một khu vực ít cây cối hơn, nơi bãi đất trống rộng đủ cho việc luyện tập và đối phó với thử thách.

“Ngày hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cách đối phó với nguy hiểm bất ngờ. Trong rừng, nguy hiểm không chỉ đến từ kẻ thù mà còn từ thiên nhiên. Ngươi phải học cách quan sát, phản xạ và sử dụng võ thuật một cách linh hoạt,” anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng có phần khích lệ.

Linh Tĩnh nắm chặt thanh gậy, ánh mắt chăm chú vào anh. Mỗi cử chỉ của anh đều uyển chuyển, mạnh mẽ nhưng chuẩn xác, khiến cô vừa ngưỡng mộ vừa hồi hộp. Khi anh biểu diễn một loạt động tác tránh vật cản và phản công nhanh, cô cố gắng bắt chước, nhưng không ít lần vấp ngã hoặc đánh trượt. Anh thở dài, bước tới chỉnh sửa tư thế cho cô, ánh mắt nghiêm nhưng không giấu được sự quan tâm.

Cả buổi sáng trôi qua trong tiếng thở hổn hển, tiếng gậy gõ xuống đất và những lần Linh Tĩnh té ngã khiến anh phải chạy tới đỡ. Dẫu mệt, cô bắt đầu cảm thấy tự tin hơn khi từng bước nắm vững kỹ năng cơ bản. Và mỗi khi làm đúng, ánh mắt anh liếc nhìn cô khiến tim cô đập nhanh, vừa hãnh diện vừa hồi hộp.

Sau giờ nghỉ trưa, anh dẫn cô đến một con suối nhỏ, nơi những tảng đá trơn nhẵn tạo thử thách di chuyển. “Bây giờ ngươi sẽ học cách di chuyển linh hoạt, nhảy từ đá này sang đá kia, và phản xạ nhanh khi gặp nguy hiểm,” anh nói. Linh Tĩnh nhìn xuống những tảng đá ướt, hít một hơi thật sâu. “Nghe… nghe nguy hiểm quá.”

Anh chỉ gật đầu: “Nguy hiểm thật, nhưng nếu không luyện tập, ngươi sẽ không thể tự bảo vệ mình.”

Cô bước lên tảng đá đầu tiên, nhưng trượt chân, suýt rơi xuống nước. Anh lao tới kịp thời, nắm lấy tay cô kéo lại. “Cẩn thận hơn. Đừng để sự sợ hãi chi phối hành động của ngươi.”

Cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa lo lắng. “Em… em sẽ cẩn thận hơn.”

Buổi chiều trôi qua với nhiều lần luyện tập, Linh Tĩnh bắt đầu hiểu nhịp điệu và cách dùng lực. Mỗi lần thực hiện đúng, cô nhận ra sự hứng thú dâng lên trong lòng. Cô dần cảm thấy vui vẻ khi ngã nhưng được anh giúp đỡ, và thấy trái tim mình rung lên mỗi khi anh xuất hiện gần.

Khi mặt trời bắt đầu xuống núi, bầu trời nhuộm màu cam đỏ, anh bảo cô nghỉ ngơi. “Ngươi đã làm tốt hôm nay. Nhưng hãy nhớ, con đường phía trước còn dài. Võ thuật không chỉ là sức mạnh, mà còn là trí tuệ, nhẫn nại và sự tập trung.”

Cô gật đầu, ánh mắt nhìn ra xa những tán cây xanh mướt, cảm giác vừa mệt mỏi vừa tràn đầy năng lượng. Anh đứng bên cạnh, tay khoanh sau lưng, ánh mắt vẫn nghiêm nghị nhưng sâu thẳm là sự quan tâm. Linh Tĩnh nhận ra, dù còn vụng về, nhưng cô cảm thấy tự tin hơn, và trái tim cô đang dần rung động mỗi khi anh xuất hiện.

Đúng lúc đó, từ phía rừng sâu, tiếng động lạ vang lên. Một nhóm thú rừng to lớn xuất hiện, trông hung dữ. Linh Tĩnh sợ hãi, lùi lại, nhưng anh nhanh chóng đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Đứng yên. Theo nhịp thở của ta, và phản ứng linh hoạt.”

Cô cứng người, cố gắng hít thở và quan sát. Những con thú tiến lại gần, gầm gừ. Anh ra hiệu cho cô đứng yên, rồi dùng kỹ thuật võ thuật để đẩy lùi những con thú, di chuyển nhanh và chuẩn xác. Linh Tĩnh hoảng hốt nhưng cũng học theo, vận dụng những gì học được. Dù còn vụng về, cô cũng phản xạ nhanh hơn, giúp anh tránh những tình huống nguy hiểm.

Sau vài phút căng thẳng, nhóm thú rừng bỏ đi, để lại bãi đất yên tĩnh. Linh Tĩnh thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, nhưng cảm giác vui sướng tràn ngập. “Em… em đã làm được,” cô thầm thì, vừa mệt vừa phấn khích.

Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng dịu dàng: “Ngươi đã tiến bộ. Nhưng nhớ, nguy hiểm luôn rình rập. Ngươi phải kiên nhẫn hơn, quan sát kỹ hơn, và luôn tin vào bản thân.”

Cô gật đầu, ánh mắt long lanh. “Em sẽ cố gắng… để không làm anh thất vọng.”

Khi trở về ngôi nhà gỗ, Linh Tĩnh ngồi bên tấm chiếu rơm, nhớ lại từng cú vấp, từng động tác đúng, từng ánh mắt anh nhìn mình. Một cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp lan tỏa. Dẫu mệt, cô thấy mình trưởng thành hơn, và nhận ra tình cảm dành cho anh cũng dần nảy nở.

Buổi tối, ánh trăng chiếu xuống sân, gió thổi qua tán lá, tạo nên những vệt sáng nhấp nhô. Linh Tĩnh nằm trên chiếu rơm, nhắm mắt, cảm giác vừa mệt vừa tràn đầy hi vọng. Cô biết ngày mai sẽ còn nhiều thử thách lớn hơn, nhưng cô không còn sợ hãi nữa. Bên cạnh cô luôn có một người đàn ông nghiêm nghị nhưng dịu dàng, sẵn sàng hướng dẫn cô bước từng bước trên con đường võ học, và có lẽ… trên con đường của trái tim cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×