xuyên không: nữ sinh và võ lâm cao thủ

Chương 7: Bão tố giữa rừng và cuộc đối đầu bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh Tĩnh thức dậy với cơ thể còn nhức mỏi từ những bài học võ thuật và trận chiến nhỏ hôm qua. Ánh bình minh chiếu qua cửa sổ gỗ, tạo nên những tia sáng lung linh trên sàn nhà. Bên ngoài, tiếng chim hót rộn ràng, nhưng Linh Tĩnh cảm giác không khí hôm nay có gì đó khác lạ: gió mạnh hơn, lá cây xào xạc như báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra.

Nam chính đứng đó, tay khoanh sau lưng, ánh mắt sắc lạnh. Anh nhìn cô, giọng nghiêm nghị: “Hôm nay, thử thách sẽ khó hơn. Không chỉ từ thiên nhiên, mà còn từ con người. Ngươi phải tập trung tuyệt đối.”

Linh Tĩnh gật đầu, vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Cô biết rằng nếu muốn sống sót và trưởng thành trong thế giới này, mình phải đối mặt với thử thách lớn hơn bất cứ lúc nào.

Họ đi sâu vào rừng, nơi một con đường mòn dẫn ra sông. Cảnh vật vẫn yên bình, nhưng gió thổi mạnh, cành cây đung đưa. Anh dẫn cô đến một khu vực trống, nơi thường xuất hiện những thú dữ và những kẻ xâm nhập từ làng khác.

“Đây sẽ là bài học về phản xạ, quan sát và phối hợp. Ngươi phải học cách chiến đấu và bảo vệ bản thân trong tình huống thực sự nguy hiểm,” anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng vẫn mang theo sự khích lệ.

Linh Tĩnh cầm chắc thanh gậy, ánh mắt chăm chú vào anh. Anh biểu diễn một loạt động tác né tránh, tấn công và phản công, nhịp nhàng và chính xác. Cô cố gắng bắt chước, nhưng lần này, thử thách không còn là động tác đơn lẻ mà là liên tục, kết hợp nhảy, né, xoay người và di chuyển.

Cả buổi sáng trôi qua, Linh Tĩnh nhiều lần té ngã, nhưng cũng bắt đầu nắm được nhịp điệu và cách phối hợp các động tác. Mỗi khi làm đúng, ánh mắt anh liếc nhìn cô khiến tim cô đập nhanh, vừa hạnh phúc vừa hồi hộp.

Đúng lúc đó, từ phía rừng sâu, một cơn bão nhỏ bắt đầu xuất hiện. Gió thổi mạnh, mưa rơi lất phất, lá cây bay tứ tung. Anh kéo cô né vào một gốc cây to, ánh mắt nghiêm nghị: “Nguy hiểm không chỉ đến từ con người, mà còn từ thiên nhiên. Ngươi phải luôn cảnh giác.”

Linh Tĩnh run rẩy nhưng cố nén sợ hãi. “Em… em sẽ cẩn thận.”

Bất ngờ, từ phía đường mòn, một nhóm người từ làng khác xuất hiện. Họ mặc áo tối màu, vũ khí sẵn sàng, vẻ mặt hung dữ. Dường như họ muốn chiếm khu vực này, hoặc tìm kiếm mối thù với dân làng nơi Linh Tĩnh đang ở.

Anh đứng trước cô, ánh mắt lạnh như băng, giọng trầm: “Ngươi đứng yên. Đừng can thiệp, quan sát và học cách phản ứng.”

Nhóm người tiến lại gần, và trận chiến bùng nổ. Nam chính di chuyển linh hoạt, né tránh đòn tấn công của kẻ thù, đồng thời phản công chính xác. Linh Tĩnh quan sát từng bước, nhớ lại những gì học được: giữ nhịp thở, di chuyển nhanh, phản xạ với tình huống bất ngờ.

Một tên lao tới cô, nhưng cô vận dụng kỹ năng vừa học để né tránh, gậy chạm vào tay hắn, làm hắn lúng túng. Anh lập tức lao tới, xử lý tên còn lại, nhưng vẫn giữ mắt quan sát cô. Linh Tĩnh nhận ra rằng mình đã bắt đầu tự tin hơn, và nhờ sự hướng dẫn của anh, cô có thể góp phần vào trận đấu.

Cơn mưa ngày càng lớn, gió thổi mạnh, khiến việc di chuyển khó khăn. Linh Tĩnh suýt trượt trên bãi đất ướt, nhưng anh kịp thời nắm tay kéo lại. “Cẩn thận hơn,” anh nói, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng.

Trận chiến kéo dài vài phút căng thẳng, với sự kết hợp giữa thiên nhiên khắc nghiệt và kẻ thù hung dữ. Linh Tĩnh, dù còn vụng về, nhưng đã học được cách phối hợp nhịp nhàng với anh, né tránh, phản công và giữ thăng bằng.

Cuối cùng, nhóm người từ làng khác nhận ra họ không thể thắng, bỏ chạy vào rừng. Cơn mưa tạnh dần, để lại bầu không khí yên tĩnh nhưng ướt át. Linh Tĩnh thở dốc, mồ hôi lẫn mưa trên mặt, cảm giác vừa mệt vừa hưng phấn.

Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng trong lòng chắc chắn có chút khen ngợi: “Ngươi đã làm tốt. Nhưng nhớ, sức mạnh chưa phải là tất cả. Trí tuệ và phản xạ còn quan trọng hơn.”

Cô đỏ mặt, thầm nghĩ: “Anh ấy… chắc đang khen mình.” Cảm giác hạnh phúc lan tỏa, nhưng cũng pha lẫn chút bối rối.

Sau trận chiến, họ trở về làng, dân làng nhìn Linh Tĩnh với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khâm phục. Một vài đứa trẻ chạy đến hỏi: “Chị… chị không sợ sao?”

Cô cười, hơi đỏ mặt: “Sợ… nhưng em đã cố gắng.”

Nam chính đứng gần, tay khoanh sau lưng, ánh mắt thoáng dịu dàng. Linh Tĩnh nhận ra rằng dù còn vụng về, cô đang dần trưởng thành. Và quan trọng hơn, cô bắt đầu hiểu được sức mạnh của bản thân, cũng như sự bảo vệ từ người đàn ông bên cạnh.

Chiều tối, ánh trăng chiếu xuống sân, gió thổi qua tán lá, tạo nên những vệt sáng nhấp nhô. Linh Tĩnh nằm trên tấm chiếu rơm, nhắm mắt, cảm giác vừa mệt vừa tràn đầy hi vọng. Cô biết rằng ngày mai sẽ còn nhiều thử thách hơn, nhưng cô không còn sợ hãi nữa. Vì bên cạnh cô luôn có một người đàn ông nghiêm nghị nhưng dịu dàng, sẵn sàng hướng dẫn cô từng bước trên con đường võ thuật, và có lẽ… trên cả con đường của trái tim cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×