xuyên không thế giới cổ đại

Chương 3: Gặp gỡ quý nhân – được cứu giúp và dẫn đường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Minh bị đánh thức bởi tiếng quát tháo inh ỏi ngoài sân. Gia đình họ Triệu bắt anh ra đồng từ tờ mờ, giao cho việc cắt cỏ cho trâu. Thân thể yếu ớt, tay chân run rẩy, nhưng Minh vẫn cắn răng ôm bó liềm cùn, lê từng bước ra cánh đồng làng.

Trời vừa hửng nắng, sương sớm còn đọng trên lá. Tiếng ếch nhái, chim chóc hoà lẫn tiếng gọi nhau í ới của người dân. Nhưng với Minh, khung cảnh ấy xa lạ đến nỗi như một bộ phim cổ trang bước ra ngoài đời thực. Anh cúi xuống, cắt từng nhát cỏ mà tay rướm máu, mồ hôi chảy thành dòng.

Đang loạng choạng, Minh bất ngờ bị trượt chân, ngã sõng soài xuống bờ ruộng. Đầu gối va mạnh, mắt hoa lên, anh cắn răng ngồi dậy. Một nhóm thanh niên trong làng đi qua thấy vậy liền cười hô hố:

“Ha! Lại thằng A Sinh vô dụng kìa, cắt cỏ cũng không xong!”

“Không biết bao giờ nhà họ Triệu mới vứt cái của nợ này đi…”

Họ bỏ đi, để lại tiếng cười chát chúa. Minh ngồi bệt xuống, lòng nặng như đá. Sao mình lại rơi vào cảnh khốn cùng thế này?

Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng:

“Ngươi mới khỏi bệnh mà đã ra đồng làm việc nặng sao? Cẩn thận hỏng thân thể.”

Minh ngẩng lên. Trước mắt anh là một thanh niên chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc áo dài xanh đơn giản nhưng sạch sẽ, gương mặt sáng sủa, ánh mắt ôn hoà. Bên cạnh là một con ngựa nâu khoẻ mạnh. Người này cúi xuống đỡ Minh đứng lên, động tác vừa chắc chắn vừa dịu dàng.

“Ta là Trần Vũ, thầy đồ dạy chữ trong làng. Nghe nói ngươi bị bệnh tưởng không qua khỏi, giờ lại thấy ngươi ở đây.” Anh khẽ cười, giọng chân thành.

Minh khựng lại. Trong trí nhớ của A Sinh, Trần Vũ là người có uy tín hiếm hoi trong làng, tính tình ngay thẳng, thường giúp đỡ kẻ yếu. Dù vậy, kiếp trước A Sinh chưa bao giờ dám tiếp xúc gần, bởi mặc cảm nghèo hèn.

“Ta… tôi không sao. Chỉ cần làm để có cơm ăn.” Minh đáp, giọng lạc điệu.

Trần Vũ nhìn vết thương trên tay anh, ánh mắt thoáng chút xót xa:

“Ngươi còn yếu, nếu cứ thế này sẽ ngã quỵ lần nữa. Thân phận thấp hèn không có nghĩa là phải sống như cỏ rác. Ngươi cần học cách bảo vệ mình.”

Câu nói ấy khiến tim Minh chấn động. Giữa bao lời khinh miệt, đây là lần đầu tiên có người nhìn anh như một con người thật sự.

Thấy Minh im lặng, Trần Vũ bèn rút trong bọc ra một chiếc bánh nếp, đưa cho:

“Ăn chút gì cho có sức. Ta không giúp ngươi thoát khỏi nhà họ Triệu, nhưng nếu ngươi chịu khó học, ta có thể chỉ chữ nghĩa, dạy cách tính toán. Biết đâu một ngày nào đó, số phận sẽ đổi khác.”

Minh run tay đón lấy chiếc bánh. Mùi nếp thơm lừng, đơn giản thôi nhưng ấm áp đến lạ thường. Anh nghẹn ngào, chỉ có thể khẽ nói:

“Đa tạ… đại ân nhân.”

Trần Vũ mỉm cười, đặt tay lên vai anh:

“Đừng gọi ta như thế. Hãy nhớ, trời không tuyệt đường sống ai. Ngươi có thể ngã xuống, nhưng cũng có thể đứng dậy. Chỉ cần quyết tâm, cơ hội sẽ đến.”

Nói rồi, anh lên ngựa, để lại Minh ngồi thẫn thờ bên bờ ruộng. Trong lòng Minh dấy lên một tia sáng nhỏ bé nhưng mạnh mẽ. Giữa thế giới đầy hiểm nguy này, cuối cùng anh cũng gặp được một người coi mình như con người.

Tối hôm đó, khi nằm trên giường tre, Minh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trong đầu anh vang vọng lời Trần Vũ: “Số phận có thể đổi khác.”

Lần đầu tiên kể từ khi xuyên không, Minh cảm thấy trong lòng có niềm hy vọng thật sự. Và anh thầm hứa: mình sẽ nắm lấy cơ hội, bằng mọi giá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×