xuyên không thế giới cổ đại

Chương 5: Bí mật trong thân xác mới – ẩn chứa manh mối kỳ lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày rơi vào thân phận mới, Minh luôn cảm thấy trong cơ thể này có điều gì đó không bình thường. Mỗi đêm khi ngủ, anh thường mơ những giấc mơ kỳ lạ: khung cảnh núi non hùng vĩ, tiếng binh khí va chạm chan chát, rồi bóng dáng một thiếu niên mặc áo vải xanh, ánh mắt kiên nghị cầm kiếm đứng giữa chiến trường.

Ban đầu Minh nghĩ chỉ là ảo giác do mệt mỏi. Nhưng dần dần, anh nhận ra những giấc mơ ấy quá rõ ràng, đến mức có thể cảm nhận được cả mùi máu tanh và tiếng gió lạnh lùa qua tai. Đặc biệt, trong mơ, thiếu niên kia nhiều lần quay lại nhìn thẳng vào anh, như muốn gửi gắm điều gì.

Một buổi tối, sau khi làm xong việc, Minh lặng lẽ quan sát thân thể của mình trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu. Anh phát hiện ở bả vai phải có một vết bớt hình trăng khuyết, mờ mờ nhưng sắc nét. Trước đây, khi ở thế giới hiện đại, anh chưa bao giờ có dấu vết này.

Trần Vũ, khi tình cờ nhìn thấy, đã thoáng biến sắc:

“Vết bớt này… ngươi chớ để lộ ra ngoài. Có những kẻ sẽ coi nó là điềm gở, nhưng cũng có những người xem đó là dấu hiệu… của dòng máu đặc biệt.”

Minh giật mình:

“Đặc biệt? Ý thầy là gì?”

Trần Vũ chỉ lắc đầu, không nói thêm, nhưng ánh mắt chứa đầy ẩn ý.

Kể từ hôm đó, Minh bắt đầu để ý hơn đến cơ thể. Quả thật, anh thấy mình khỏe mạnh hơn nhiều so với hồi ở hiện đại. Chỉ vài ngày lao động nặng nhọc, cơ bắp đã rắn chắc hẳn. Có lúc anh bưng một chum nước to, những người cùng làm phải hai người mới khiêng nổi, nhưng anh có thể xoay chuyển dễ dàng.

Thậm chí, trong một lần vô tình, khi cầm con dao chặt củi, Minh cảm nhận rõ ràng lưỡi dao rung lên trong tay, như có một luồng khí mảnh bao quanh. Anh lắc đầu, nghĩ chắc mình hoa mắt, nhưng cảm giác ấy vẫn đọng lại, thật sự khác thường.

Một đêm khác, giấc mơ lại đến. Thiếu niên áo xanh lần này cất tiếng nói, giọng vang vọng như từ nơi xa xăm:

“Ngươi mang thân xác của ta, thì cũng phải gánh lấy số mệnh của ta. Đừng để máu của dòng họ bị vùi lấp.”

Minh choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Anh thở gấp, trong đầu vang vọng từng chữ. Thân xác của ta? Dòng họ? Vậy người thiếu niên kia chính là chủ nhân thật sự của cơ thể này?

Kể từ đó, trong lòng Minh dấy lên một nỗi nghi hoặc lớn. Anh không còn nghĩ mình chỉ là kẻ vô danh xuyên không nữa. Thân xác này ẩn chứa bí mật, có thể liên quan đến một dòng họ nào đó từng vang dội trong lịch sử. Và có lẽ, cái chết đột ngột của thiếu niên kia cũng chẳng phải chuyện ngẫu nhiên.

Minh thử dò hỏi dân làng về thân thế của “mình”. Họ chỉ nhớ mang máng cậu là một kẻ mồ côi, được họ Triệu thu nhận làm việc từ nhỏ, không thân thích, không gia sản. Thông tin quá mơ hồ, lại càng khiến anh ngờ vực.

Đêm khuya, ngồi bên hiên, Minh khẽ đặt tay lên vết bớt hình trăng khuyết nơi vai. Trong lòng anh dấy lên một cảm giác lạ lùng: vừa bất an, vừa như được tiếp thêm sức mạnh. Anh tự nhủ:

“Thân xác này có bí mật gì, mình nhất định phải tìm ra. Bởi vì… có lẽ vận mệnh của mình bây giờ, đã gắn liền với nó.”

Ngoài kia, trăng khuyết treo lơ lửng trên nền trời đêm, ánh sáng bạc dịu dàng rơi xuống. Hình dáng trăng khuyết ấy… giống hệt dấu ấn trên cơ thể Minh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×