Những ngày kế tiếp, Minh hiểu rằng nếu muốn sống sót ở thế giới này, anh không thể chỉ trông chờ vào sự may mắn hay vài lần được quý nhân giúp đỡ. Thứ anh cần là học cách thích nghi, từng bước đứng vững trên đôi chân mình.
Ở hiện đại, Minh vốn là một kỹ sư cơ khí, quen với máy móc và lý thuyết. Nhưng ở nơi này, kiến thức ấy chẳng còn mấy tác dụng. Thay vào đó, anh phải học những kỹ năng tưởng chừng đơn giản mà anh chưa từng nghĩ tới: gánh nước, bổ củi, cày ruộng, chăm trâu bò, thậm chí còn phải biết tự vá áo, đan rổ rá để đổi lấy lương thực.
Ban đầu, Minh lóng ngóng, thường xuyên bị mắng nhiếc. Nhưng thay vì chán nản, anh coi đó là cơ hội để rèn luyện. Mỗi tối, sau khi xong việc, anh đều lặng lẽ ôn lại cách làm, phân tích như một bài toán. “Nếu đổi góc cầm cuốc như thế này, lực sẽ ít hao hơn. Nếu chia công việc theo nhịp thở, sức bền sẽ tăng lên.”
Nhờ lối tư duy khoa học ấy, Minh nhanh chóng tiến bộ. Chỉ sau một tháng, anh đã có thể cày một mảnh ruộng nhỏ mà không thua kém những nông dân thuần thục. Dân làng, vốn coi thường anh, nay bắt đầu nhìn bằng ánh mắt khác: “Thằng nhãi này coi vậy mà chịu khó, lại lanh lợi.”
Ngoài công việc tay chân, Minh còn âm thầm học chữ với Trần Vũ. Mỗi con chữ, mỗi trang sách cổ đều mở ra cho anh thêm kiến thức về phong tục, lễ nghi, lịch pháp, thậm chí cả y thuật sơ đẳng. Anh ghi nhớ kỹ, vì hiểu rằng ở thế giới trọng luật lệ này, biết chữ chính là một lợi thế hiếm có.
Một lần, trong lúc làm việc ở nhà họ Triệu, một đứa trẻ trong làng ngã xuống ao. Đám người lớn hoảng hốt, nhưng chẳng ai biết cách cứu. Minh nhớ lại kiến thức từng học trong khóa sơ cứu hiện đại, vội nhảy xuống, kéo đứa trẻ lên bờ, rồi hô hấp nhân tạo. Ban đầu, ai nấy nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực, nhưng khi đứa nhỏ sặc nước tỉnh lại, tiếng xì xào lập tức vang khắp.
“Lạ thật, thằng Minh biết phép thần tiên chăng?”
“Không, ta thấy hắn chỉ ấn ngực, thổi hơi, thế mà cứu được người!”
Từ hôm ấy, tiếng tăm của Minh lan ra. Anh được một số người trong làng nể phục, dù cũng đồng thời khiến vài kẻ ghen ghét, đặc biệt là đám gia nhân lâu năm của họ Triệu.
Đêm về, Minh ngồi dưới ánh trăng, nhìn vết bớt hình trăng khuyết trên vai, tự nhủ:
“Ta đã bắt đầu đứng vững ở thế giới này. Nhưng chỉ sống sót thôi chưa đủ. Ta phải tìm ra bí mật trong thân xác này, tìm ra lý do vì sao mình xuyên không đến đây. Chỉ có vậy, mới có thể chủ động nắm lấy vận mệnh.”
Trong lòng anh dần hình thành một kế hoạch: tiếp tục học hỏi, tích lũy tri thức, đồng thời quan sát động tĩnh trong làng và cả quyền thế họ Triệu. Anh tin chắc rằng, sớm muộn gì, thân phận thật sự của cơ thể này sẽ lộ diện.
Gió đêm thổi qua, mang theo mùi lúa non thoang thoảng. Giữa vùng quê nghèo khổ và khắc nghiệt, Minh đã bước những bước đầu tiên trên con đường sinh tồn của mình.