Sau trận đụng độ với đám gia nhân nhà họ Triệu, Minh mang trong người nhiều vết bầm tím. Tối ấy, anh trở về căn nhà đất nhỏ, cố gắng tự xoa bóp, nhưng đau nhức vẫn âm ỉ. Khi đang loay hoay, cửa khẽ mở, Trần Vũ bước vào, tay cầm một gói lá thuốc.
“Ngồi yên, ta bôi cho.” – ông nói gọn gàng, không cho Minh từ chối.
Thứ lá thuốc tỏa ra mùi ngai ngái, nhưng khi được đắp lên, cơn đau giảm đi đáng kể. Minh cúi đầu cảm ơn, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp mà lâu rồi anh chưa từng có kể từ khi đến thế giới này.
“Thầy à…” – Minh ngập ngừng – “Sao thầy lại giúp con nhiều như vậy? Con chỉ là kẻ hèn mọn trong mắt mọi người.”
Trần Vũ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm:
“Ngươi không giống kẻ hèn mọn. Ta nhìn thấy trong ánh mắt ngươi có ngọn lửa mà bao nhiêu năm nay, dân làng này đã đánh mất. Hơn nữa…” – ông dừng lại một chút – “ngươi mang một dấu ấn đặc biệt. Dù bản thân ngươi chưa hiểu, nhưng sớm muộn gì số mệnh cũng sẽ kéo ngươi đi xa.”
Minh thoáng rùng mình, nhớ lại giấc mơ về thiếu niên áo xanh và vết bớt hình trăng khuyết trên vai. Nhưng anh không tiện nói ra, chỉ lặng im nghe tiếp.
“Minh này.” – Trần Vũ nhìn thẳng vào mắt anh – “Ta già rồi, sức chẳng còn bao nhiêu. Nhưng ngươi còn trẻ, còn nhiều con đường để đi. Ta mong ngươi hãy nhớ một điều: nếu một ngày nào đó đủ mạnh, hãy bảo vệ người dân nơi này. Họ chỉ mong được sống yên ổn, không còn cảnh bị áp bức, không còn máu đổ vì quyền lực kẻ khác.”
Lời nói ấy như mũi dao khắc vào tim Minh. Anh vốn chỉ nghĩ đến việc làm sao để sinh tồn, làm sao che giấu bí mật thân xác. Nhưng giây phút này, anh chợt thấy mình không thể mãi sống như cỏ dại, chỉ biết né tránh.
Anh siết chặt nắm tay, dõng dạc đáp:
“Con hứa với thầy. Dù con chưa biết tương lai ra sao, nhưng nhất định sẽ cố gắng. Một ngày nào đó, con sẽ có đủ sức để che chở cho những người yếu thế.”
Ánh trăng rọi vào hiên nhà, soi rõ gương mặt nghiêm nghị nhưng kiên định của Minh. Trần Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt hiền từ nhưng thoáng buồn, như trông thấy tia sáng le lói trong đêm tối.
Từ hôm ấy, Minh không còn chỉ lao động để tồn tại. Anh bắt đầu đặt ra cho mình mục tiêu: học tập nhiều hơn, rèn luyện nhiều hơn, dùng trí tuệ hiện đại để tìm cách thay đổi cuộc sống. Mỗi buổi sáng sớm, anh ra bãi sông tập những động tác phòng thân, thử nghiệm những chiêu thức bản năng xuất hiện trong giấc mơ. Buổi tối, anh miệt mài học chữ, học tính toán, ghi nhớ từng câu chuyện sử sách mà Trần Vũ giảng.
Có lúc, mệt mỏi đến mức tay run, mắt hoa, nhưng lời hứa với thầy lại vang lên trong đầu, như tiếp thêm sức mạnh. Anh biết, chính lời hứa ấy đã trở thành động lực tồn tại ở thế giới khắc nghiệt này.
Trong thâm tâm, Minh hiểu rõ: nếu đã bước vào vòng xoáy, anh không còn con đường quay lại. Chỉ khi trở nên mạnh mẽ, anh mới bảo vệ được bản thân, và giữ trọn lời hứa với ân nhân – người duy nhất ở nơi này đối xử với anh như một con người thực thụ.
Đêm xuống, khói bếp vờn bay trong làng. Giữa khung cảnh nghèo nàn ấy, một quyết tâm lặng lẽ nảy mầm trong lòng kẻ xuyên không, mở ra con đường mà chính anh cũng không lường trước được.