yêu anh, lắm drama!

Chương 4: KHI MƯA RƠI VÀ LÒNG AI CŨNG ƯỚT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cái hôm cùng đi dưới mưa với Minh Huy, đầu óc Bảo Vy như bị sét đánh trúng. Cô không thể tập trung vào bất kỳ thứ gì ngoại trừ việc replay lại cảnh đó trong đầu.

Trời đất ơi, cô – một đứa từng xem phim ngôn tình chỉ để cười chê nhân vật ảo tưởng – giờ đây lại đang ảo tưởng về chính mình.

“Không lẽ sếp thích mình thiệt?
Không, không thể nào!
Nhưng mà ảnh đắp áo cho mình.
Rồi còn che ô cho mình nữa.
Chắc là mình đẹp. Chắc chắn là vậy.”

Tại văn phòng.

– “Chị Vy, hôm nay chị tỏa sáng ghê nha. Hồng hào, rạng rỡ lạ thường!” – bé Thảo ngồi kế nói nhỏ.

Vy chống cằm mơ màng:
– “Tỏa sáng à… chị biết mà… Tình yêu làm con người ta thay đổi.”

Thảo trợn mắt:
– “Ủa chị trúng số hả? Mới hôm qua còn nói sếp là tủ lạnh, hôm nay lại nói chuyện tình yêu?”

Vy quay sang nói nhỏ:
– “Hôm qua, sau khi tan ca… ảnh che ô cho chị đó.”

– “Ủaaaaaaa…” – Thảo hét lên một tiếng, khiến nguyên văn phòng quay lại.

Vy đỏ mặt, kéo Thảo xuống ghế, bịt miệng nó lại.
– “Ê! Hét như vậy người ta tưởng chị có bầu đó!”

– “Chị có không?”

– “Cái gì mà có! Im đi!”

Chiều hôm đó.

Phòng họp có một cuộc họp liên kết các phòng ban để lên chiến dịch mới. Vy được phân công thuyết trình ý tưởng truyền thông.

Cô hồi hộp bước lên sân khấu, vừa run vừa nói, vừa run vừa chiếu slide. Được nửa bài thì…

Màn hình tắt.

Cả phòng ồ lên. Máy chiếu đột nhiên mất kết nối, slide treo đơ như tâm trạng Vy lúc đó.

– “Trời ơi, đừng nói là máy bị đơ nha… Mình chưa kịp lưu ra USB luôn á…” – cô lắp bắp, tay chân quýnh quáng.

Giữa lúc đó, một giọng nói trầm vang lên từ cuối phòng:
– “Dùng máy tôi đi.”

Mọi người quay lại. Minh Huy từ ghế ngồi đứng dậy, cầm laptop của mình tiến lên, cắm dây, chiếu lại đúng bản slide của Vy đã được… anh sao lưu sẵn từ tối qua.

Vy đơ như tượng.
Cả phòng lại rộ lên tiếng xì xào:

"Sao sếp Huy biết trước mà chuẩn bị vậy? Hay là…"

Sau buổi họp, cô lẽo đẽo chạy theo anh:
– “Anh lưu slide giúp tôi từ bao giờ vậy?”

– “Từ lúc cô gửi bản nháp ban đầu, tôi đoán là cô sẽ không nhớ sao lưu.”

– “Anh đang... quan tâm tôi hả?” – Vy hỏi, nửa đùa nửa thật.

– “Tôi đang lo cho kết quả cuộc họp.” – anh đáp, mắt vẫn nhìn thẳng.

Nhưng khi Vy lùi lại mấy bước, cô nhìn thấy khóe môi anh hơi cong lên.

"Chết rồi… sếp này cười cái là tim tôi loạn hết!"

Tối hôm đó.

Vy về nhà, vừa đắp mặt nạ vừa nhắn tin cho nhỏ bạn thân:
“Tao nghĩ… tao thích sếp tao rồi.”

Nhỏ kia rep liền:
“Ờ. Vậy sếp mày biết không?”

“Chắc chưa. Nhưng cũng không chắc là không biết…”

“Tao cảm giác mày không thích người ta, mày đang đóng phim ngôn tình tự viết kịch bản đó.”

Vy thở dài, nhắn tiếp:
“Nếu là phim thì chắc phải có plot twist. Không lẽ ảnh có bồ rồi?”

Tin nhắn vừa gửi đi thì… điện thoại cô rung.

Một tin nhắn đến từ… Minh Huy.

“Ngày mai có buổi tiếp khách. Cô đi cùng tôi.”

Vy mở to mắt.
Đi tiếp khách? Đi cùng sếp?

Trái tim cô bắt đầu nhảy múa như điệu cha-cha.

“Không lẽ… plot twist là đi thẳng đến buổi ra mắt gia đình??”

(Còn tiếp...)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.