Sáng hôm sau, Bảo Vy thức dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, đầu óc vẫn còn vương vấn câu:
“Cô đi cùng tôi.”
Một câu nói thôi mà tim cô quẩy tưng bừng cả đêm.
Không phải kiểu “cô đi cùng tôi để làm việc” đâu. Trong đầu Vy, nó dịch thành:
“Cô đi cùng tôi… để gặp mẹ tôi.”
Hoặc:
“Cô đi cùng tôi… ra mắt bạn gái cũ để dằn mặt.”
Dù sao, là gì thì đi cùng Minh Huy cũng là vinh hạnh mà cô không đời nào bỏ qua.
Tại công ty.
– “Chị Vy ơi, hôm nay chị đi tiếp khách với sếp hả?” – bé Thảo thì thào với gương mặt hóng hớt chuyên nghiệp.
– “Ừ.” – Vy đáp, vừa thoa son vừa chỉnh tóc.
– “Trời đất ơi, chị mặc váy body luôn kìa! Chị tính làm gì sếp chị?”
– “Thì đi tiếp khách mà. Phải lịch sự, sang trọng, quyến rũ vừa phải chứ sao.”
– “Nhìn chị như đi thi Hoa hậu Doanh nhân vậy đó.”
Vy nhún vai. Cô chẳng ngại gì. Hôm nay là ngày quan trọng, biết đâu có cơ hội “ghi điểm” thì sao?
11h30. Nhà hàng Nhật cao cấp trung tâm.
Minh Huy đã ngồi đợi ở bàn VIP. Vy đến hơi trễ, do… kẹt xe và cũng do đứng trước gương quá lâu để tự hỏi:
“Đeo khuyên tai tròn hay hình giọt nước thì sẽ dễ được cầu hôn hơn?”
Cô bước vào, mỉm cười:
– “Xin lỗi, tôi đến trễ một tí. Đường đông quá.”
Minh Huy nhìn cô. Một giây… hai giây… ba giây.
– “Không sao.”
Nhưng mắt anh hơi dừng lại ở cổ áo, rồi liếc nhanh xuống váy. Vy lập tức kéo váy nhẹ lại, trong lòng hét lên:
“Đừng nhìn em vậy, em dễ hiểu lầm lắm!”
Bữa ăn diễn ra khá yên ổn. Khách mời là đối tác truyền thông từ Hàn Quốc, có phiên dịch riêng. Vy chủ yếu ngồi ghi chú và phụ giúp, nhưng Minh Huy thỉnh thoảng lại quay sang hỏi:
– “Cô thấy món này được không?”
– “Cô muốn uống gì?”
Trời đất. Từng câu hỏi nhỏ nhưng đủ khiến Vy tưởng mình là VIP ẩn giấu trong tim anh.
Đến đoạn cao trào: tráng miệng.
Một vị đối tác cười cười hỏi bằng tiếng Anh:
– “Hai người là couple đúng không? Trông rất hợp đôi.”
Minh Huy chưa kịp trả lời thì Vy đã… ho sặc sụa.
– “Cough! Không không không… Chúng tôi là… đồng nghiệp!”
Người phiên dịch cũng cười:
– “Vậy mà tưởng là couple thật. Nhìn hai người có khí chất ‘đang yêu’ lắm.”
Minh Huy… im lặng.
Nhưng Vy có thể thề là… anh đang cười trong bụng. Mặt vẫn bình thản, nhưng ngón tay gõ gõ nhẹ lên ly như đang giấu cảm xúc.
Sau buổi tiếp khách, anh đề nghị đưa cô về.
– “Tôi tiện đường.” – vẫn là lý do quen thuộc.
Vy chẳng còn hơi sức để phản đối.
Trên xe.
– “Hồi nãy… người ta tưởng mình là couple. Anh không thấy kỳ hả?” – Vy hỏi, giả vờ ngó ra cửa kính.
– “Không.”
– “Không? Là không kỳ… hay là không phản đối?”
– “Không phản đối.” – Huy đáp gọn lỏn.
Không khí trong xe im bặt vài giây. Vy quay sang, muốn hỏi rõ ràng, nhưng anh đã nói trước:
– “Tôi không quan tâm người ta nghĩ gì. Tôi quan tâm… tôi nghĩ gì.”
– “Vậy… anh nghĩ gì?” – Vy hồi hộp hỏi.
Huy quay sang nhìn cô một lúc.
Rồi… không trả lời.
Chỉ im lặng, và đưa tay… mở nhạc trong xe. Một bản nhạc không lời vang lên, êm ái và nhẹ nhàng.
Vy tựa vào ghế, tim đập thình thịch.
“Không trả lời… là một kiểu úp mở.
Mà úp mở… là biểu hiện của người đang có gì đó…”
Cô chưa kịp nghĩ tiếp thì điện thoại Huy đổ chuông.
Anh nghe máy:
– “Ừ. Tôi biết rồi. Tôi đến ngay.”
Rồi anh quay sang Vy:
– “Xin lỗi, tôi phải ghé chỗ này gấp. Cô muốn về thẳng hay… đi cùng tôi?”
Vy lưỡng lự.
– “Tôi… đi cùng.”
Cô không biết mình vừa gật đầu đi đâu.
Nhưng đến nơi thì… ngơ ngác:
Bệnh viện.
Và khi cả hai bước vào phòng bệnh, Vy càng sốc hơn khi thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang nằm trên giường. Người phụ nữ đó… nắm lấy tay Huy, cười dịu dàng:
– “Con đến rồi à… Ai đây? Bạn gái con hả?”
Vy: đứng hình mất 5 giây.
Còn Minh Huy thì… mỉm cười:
– “Không. Mẹ, đây là người con… đang suy nghĩ nghiêm túc.”
(Còn tiếp...)