yêu anh, lắm drama!

Chương 6: SUY NGHĨ NGHIÊM TÚC – CHO AI, VỚI AI?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong phòng bệnh lúc đó, nói không căng thì là nói dối.
Bảo Vy – cô gái từ nhỏ chỉ biết chạy deadline và… chạy bo trong game – nay đứng bất động trước một câu nói chấn động của Minh Huy:

“Đây là người con… đang suy nghĩ nghiêm túc.”

Mẹ anh – một người phụ nữ có ánh mắt hiền từ và mái tóc bạc cài gọn – bật cười nhẹ:
– “Ồ, vậy là không phải bạn gái… mà là người con đang ‘nghĩ tới’ để làm bạn gái?”

Vy lập tức ho sặc sụa, đỏ mặt tới mang tai.
– “Dạ không… bác ơi… cháu chỉ… đi tiếp khách với anh Huy thôi ạ!”

– “Vậy mà bác thấy cháu hợp với nó đấy. Lâu lắm rồi bác mới thấy nó dẫn ai vào viện, chứ không thì toàn viện… lý do.”

Minh Huy vẫn im lặng.
Vy càng lúc càng không hiểu nổi con người này nữa rồi.

“Anh ta nghiêm túc với mình thật? Hay đây chỉ là một kiểu… phép lịch sự mới?”

Sau khi rời khỏi bệnh viện, trên đường về, Vy cố giữ im lặng. Nhưng đầu óc thì không chịu im.

Cuối cùng cô lên tiếng:
– “Anh… lúc nãy, anh nói thật hay đùa vậy?”

– “Tôi không giỏi đùa.”

– “Vậy… anh đang thật sự nghĩ tới chuyện nghiêm túc với tôi à?”

Xe dừng ở đèn đỏ. Minh Huy quay sang, nhìn cô, ánh mắt rất rõ ràng:
– “Cô nghĩ sao?”

– “Tôi nghĩ… tôi nên hỏi anh trước!” – cô phản ứng nhanh như né đạn.

Anh bật cười.
Cười… thật sự.
Một nụ cười nhẹ nhưng đủ khiến cô choáng váng mất vài nhịp tim.

– “Tôi đang quan sát.” – anh nói.
– “Quan sát… để tuyển chọn bạn gái hả?”
– “Không. Để xem người đó có đủ kiên nhẫn đi được với tôi hay không.”

Vy tròn mắt.
– “Tôi… là người đang bị quan sát hả?”
– “Cô thông minh hơn vẻ ngoài cô thể hiện đấy.”

"Thế là rõ rồi. Mình đang là ‘ứng viên’. Nhưng mà… chỉ có một mình mình trong danh sách không ta?"

Hôm sau tại công ty.

Chuyện Vy được sếp đưa vào bệnh viện, lại còn ra mắt mẹ, đương nhiên không thoát khỏi tai mắt của “hội chị em hóng hớt tầng 12”.

Thảo chạy đến bàn Vy, hạ giọng thấp hơn cả tiếng thở:
– “Nghe nói hôm qua chị đi bệnh viện với sếp hả?”

Vy ú ớ:
– “Ai nói? Ai truyền tin nhanh vậy?”

– “Mấy chị phòng nhân sự thấy ảnh rút sổ bảo hiểm, rồi cầm áo khoác chị nữa. Trời ơi, vậy là thật hả chị? Sếp định ‘chốt đơn’ chị rồi hả?”

Vy thở dài, tựa đầu lên bàn:
– “Tao không biết nữa, Thảo à… Mọi chuyện đang như phim Hàn… mà tao không biết mình là nữ chính hay diễn viên quần chúng bị hiểu lầm.”

Cùng lúc đó, tại phòng họp nhỏ.

Minh Huy đang ngồi xem lại bảng kế hoạch mới. Trợ lý riêng của anh – anh Tùng – nhìn anh một cách kỳ lạ:
– “Sếp. Em hỏi thật, chị Vy có gì mà sếp quan tâm dữ vậy?”

Minh Huy không trả lời ngay. Anh chỉ mỉm cười rồi đáp:
– “Có những người… không cần lý do để khiến mình để ý.”

Tùng gật gù:
– “Ủa vậy là sếp đổ rồi hả?”

– “Tôi chưa đổ. Tôi đang… xây cầu.”

Tùng há hốc mồm.
– “Trời ơi. Sếp chơi chữ nữa rồi.”

Chiều hôm đó.

Vy được giao một nhiệm vụ mới: đi khảo sát địa điểm quay quảng cáo cùng sếp.

– “Lại đi chung nữa hả? Tôi thấy tôi cứ đi với anh là lại… dính chuyện gì đó.” – cô càu nhàu.

– “Vậy hôm nay sẽ là ngoại lệ. Chúng ta chỉ đi làm việc.” – Huy nói, giọng rất nghiêm túc.

Nhưng đến nơi, địa điểm khảo sát lại là… một khu vườn hoa cực kỳ lãng mạn.
Nơi từng được dùng để chụp ảnh cưới.

Vy đứng giữa khung cảnh ngập tràn hoa oải hương tím ngát, lòng tự hỏi:

“Chỉ là đi khảo sát thôi đúng không?”

Còn Minh Huy, đang nhìn cô đứng giữa hoa, ánh nắng phủ nhẹ trên tóc, tự dưng thốt lên:
– “Đẹp thật.”

Vy quay lại, mắt tròn như trứng gà:
– “Anh nói gì?”

– “Tôi nói… ánh sáng ở đây đẹp. Rất hợp để quay.”

– “À…” – cô cụp mắt xuống, nhưng môi vẫn không ngừng cười.

“Anh đúng là… biết cách khiến người ta tim đập… nhưng không dám mơ mộng.”

(Còn tiếp...)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.