yêu anh, lắm drama!

Chương 7: CẢM NẮNG KHÔNG BÁO TRƯỚC, MÀ SẾP THÌ KHÔNG CHỊU BÁO HIỆU


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau chuyến đi khảo sát địa điểm quay quảng cáo, Bảo Vy bắt đầu nhận ra có điều gì đó… không bình thường đang diễn ra trong tâm trí mình.

Cô thường xuyên…
– Cười một mình khi nhớ lại câu "Đẹp thật".
– Lén nhìn sếp từ bàn làm việc bên kia.
– Tự hỏi không biết sếp đã ăn trưa chưa, có ngủ đủ giấc không, có nhớ cái ô hôm bữa không...

Nói tóm lại là:

Cảm nắng toàn tập.

Tại công ty.

– “Chị Vy, chị đang in tài liệu mà sao lại in… ảnh mèo đội nón chuối?” – bé Thảo ngơ ngác hỏi.

Vy giật mình nhìn màn hình máy in, rồi vội vàng giấu đi:
– “À à… chắc… lỡ tay dán nhầm link thôi.”

Nhưng thật ra, Vy đang tìm hình meme để… gửi cho sếp.

Gửi thì không dám, mà xóa thì không nỡ.
Cô đang đứng ở vùng ranh giới giữa "thèm thả thính" và "sợ bị đuổi việc".

Trưa hôm đó.

Tại căng-tin, Vy tình cờ ngồi đối diện với Minh Huy.
Thật ra không tình cờ lắm – vì cô đã “canh giờ sếp đi ăn” rồi “đi ăn đúng lúc đó”.

– “Cô theo dõi tôi à?” – Huy hỏi, mắt không rời khỏi phần salad.

Vy phun ngụm nước suối:
– “Không! Trùng hợp thôi. Công ty có mỗi một căng-tin mà!”

– “Hôm qua tôi thấy cô ăn lúc 11h30. Hôm nay 12h15. Trùng hợp giỏi quá nhỉ?”

Vy im lặng. Trong lòng rủa thầm:

"Tên này thông minh quá mức cần thiết!"

Không khí im lặng một lát. Rồi anh bất ngờ nói:
– “Cô không cần phải gượng gạo khi ở gần tôi đâu.”

Vy nhìn anh.
– “Tôi có gượng gạo à?”

– “Còn hỏi nữa?”

Vy cúi mặt, lúng túng như bị thầy giáo bắt bài quay cóp.

Minh Huy đặt nĩa xuống, nghiêng đầu hỏi:
– “Tôi đã làm gì khiến cô… mất tự nhiên đến vậy?”

– “Không… không phải anh làm gì. Mà là… tôi làm gì với chính tôi.” – Vy thành thật.

Huy nhìn cô vài giây, rồi gật đầu:
– “Tôi hiểu.”

– “Anh hiểu thật không?”

– “Tôi đoán là… cô đang phân vân không biết tôi có đang nghiêm túc như lời tôi nói hôm trước hay không.”

Vy trợn tròn mắt:
– “Ủa? Anh học ngành gì? Tâm lý học hả?”

– “Kinh tế.”

– “Mà đọc người giỏi vậy? Hay là… đọc riêng tôi giỏi?” – Vy vừa nói xong đã muốn tự đập đầu vào khay cơm.

Minh Huy… bật cười.
Lần này là cười thật sự. Không kiềm chế. Không lạnh lùng.

Vy bất ngờ.
– “Anh cười? Anh biết cười?!”

– “Tôi không phải robot.”

– “Tôi tưởng… anh được lập trình từ nhà sản xuất nào đó không cài phần mềm cảm xúc.”

– “Có chứ. Chỉ là ít sử dụng thôi.”

Vy chống cằm nhìn anh, đôi mắt lấp lánh như mèo thấy cá ngừ:
– “Nếu vậy… từ giờ nên dùng thường xuyên hơn. Trông anh cười… cũng đẹp đấy.”

Minh Huy không trả lời, nhưng Vy có thể thấy… anh đang hơi ngượng.

"YESSS! Sếp đỏ mặt rồi! Mình chính thức thắng một ván!"

Tối hôm đó.

Vy nhận được tin nhắn từ sếp:

"Mai 7h có buổi họp với khách hàng Nhật. Cô đi cùng."

Cô gõ một tin nhắn định trêu lại:

"Sao cứ rủ em hoài vậy anh :>?"
…Rồi xóa.
…Rồi lại gõ lại.
…Rồi lại xóa.

Cuối cùng, cô chỉ gửi:

"OK, đã rõ chỉ huy!"

Chưa đầy 5 giây sau, tin nhắn tới:

"Ngủ sớm đi. Sáng mai tôi đón."

Vy lăn lộn trên giường.

“Trời đất ơi… sếp mình hình như đang dần chuyển thành… bạn trai mình?!”

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, điện thoại lại rung.
Một tin nhắn từ… một số lạ:

“Chào chị. Tôi là Trâm – bạn gái cũ của Minh Huy. Chúng ta cần nói chuyện.”

(Còn tiếp...)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.