yêu anh, lắm drama!

Chương 9: ANH GIỮ EM LẠI, NHƯNG GIỮ KIỂU GÌ?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bảo Vy cả đêm không ngủ.

Sau câu nói "Cô là người mà tôi đang tìm cách giữ lại" của Minh Huy, cô đã replay đúng 54 lần trong đầu và 11 lần nói lại với nhỏ bạn thân qua điện thoại — mà lần nào nhỏ đó cũng la lên:

“Giữ lại cái gì? Giữ trái tim, giữ ở lại công ty hay giữ làm… bạn dự phòng? Mày hỏi rõ chưa?”

Vy vò đầu bứt tóc:
– “Chưa dám hỏi! Mặt ảnh lúc đó lạnh như băng, mình hỏi thêm chắc hóa đá ngay luôn.”

– “Vậy đừng có mơ mộng nữa. Mấy anh lạnh lùng khó đoán là chuyên gia cưa xong thả!”

– “Không đâu. Mình nghĩ ảnh… có ý gì đó.” – Vy nói, tay vẫn ôm gối như đang ôm tương lai mập mờ của mình.

Sáng hôm sau.

Cô bước vào công ty trong trạng thái mộng du. Mọi người xung quanh thì đang xì xào:

– “Cô Vy dạo này nổi quá nha.”
– “Nghe nói có drama với người yêu cũ của sếp.”
– “Mặt sếp nghiêm vậy mà cũng dính tình tay ba?”

Vy muốn độn thổ.

Chưa kịp ngồi xuống ghế, trợ lý riêng của Minh Huy – chị Thu – đã tới:

– “Sếp mời em lên văn phòng. Gấp.”

“Trời má ơi, mình bị đuổi?”
“Hay sếp chuẩn bị nói: ‘Cô đừng mơ nữa’?”
“Hoặc… sếp cầu hôn? (Ừ, thôi bỏ qua khả năng này.)”

Văn phòng giám đốc – 9h sáng.

Minh Huy đứng quay lưng ra cửa sổ. Ánh sáng chiếu nghiêng làm chiếc áo sơ mi trắng của anh như phát sáng (Vy thề là mình không tưởng tượng).

– “Cô đến rồi?” – anh nói mà không quay lại.

– “Dạ… Tôi có làm gì sai không?” – Vy nhỏ giọng hỏi.

Huy xoay người lại, tay cầm một… hồ sơ.

– “Tôi muốn cô chuyển sang phòng marketing chiến lược.”

Vy trợn mắt:
– “Sao ạ? Tôi đang ở phòng truyền thông mà?”

– “Phòng đó cần người như cô. Tôi muốn đẩy cô lên cao hơn.”

– “Anh muốn ‘giữ tôi lại’… là giữ làm nhân viên giỏi?” – cô hỏi, cười khẩy.

Huy im lặng. Anh bước tới gần, đặt hồ sơ lên bàn.

– “Cô nghĩ vậy là đủ để bỏ cuộc sao?” – anh hỏi.

– “Tôi chỉ không muốn… bị hiểu lầm là đang trèo cao. Anh là sếp. Tôi là nhân viên. Tin đồn lan rồi, mọi người đang nhìn tôi như thể tôi là nữ chính phim cung đấu.”

Huy thở dài.
– “Tôi không quan tâm người khác nói gì. Tôi chỉ quan tâm cô nghĩ gì.”

Vy nhìn anh. Mặt cô hơi đỏ.

– “Tôi… không biết nghĩ sao. Vì tôi thích anh. Nhưng tôi không hiểu anh đang muốn gì.”

Minh Huy nhìn cô. Lần đầu tiên, anh không che giấu ánh mắt của mình.

– “Tôi cũng đang… học cách thích một người.”

– “Học?” – Vy ngạc nhiên.

– “Ừ. Vì trước giờ tôi chỉ biết làm việc. Yêu là thứ tôi từng thất bại. Nhưng lần này, tôi không muốn bỏ qua cơ hội… chỉ vì sợ.”

Vy đứng yên. Tim cô đập như trống làng vào dịp Tết.

“Không thể tin nổi... Người như anh ta cũng có lúc run sợ?”

– “Nên tôi giữ cô lại. Không phải làm nhân viên. Mà để thử xem… tôi có thể làm gì để cô tin tôi.”

Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên. Cả hai giật mình.

Chị Thu bước vào, tay cầm điện thoại:
– “Xin lỗi, nhưng có người đang đứng dưới sảnh tìm gặp cô Vy.”

– “Ai vậy?” – cả hai đồng thanh.

– “Một người tên là Duy Khánh. Nói là… bạn trai cũ.”

Toang.

Bảo Vy ngồi bệt xuống ghế.
Minh Huy nhíu mày.

“Tình cũ của tôi à? Ủa rồi giờ tới lượt tôi bị dính plot twist?”

Duy Khánh – chàng trai từng là mối tình đầu, người đã bỏ đi du học mà không một lời từ biệt. Giờ đây, hắn ta xuất hiện, đứng giữa sảnh công ty, nở nụ cười như chưa từng làm tim Vy tan nát.

– “Vy à… Em vẫn xinh như ngày nào.” – Duy Khánh cười, tay cầm bó hoa.

Hết chương 9.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.