Tôi từng nghĩ, một khi mình buông tay, công ty sẽ vẫn vận hành ổn thỏa, hoặc ít nhất... không quá tệ.
Tôi đã lầm.
Chưa đầy hai tuần sau khi tôi rút lui, tin nhắn từ các phòng ban bắt đầu đổ về dồn dập. Đầu tiên là phòng kế toán báo cáo việc duyệt chi vượt ngân sách cho một số hạng mục không rõ mục đích. Sau đó là bộ phận nhân sự phản ánh tình trạng nhân viên nghỉ việc hàng loạt, lý do là do “áp lực từ lãnh đạo mới và môi trường làm việc bất ổn.”
Tôi cố giữ im lặng.
Tôi không còn là người điều hành nữa. Tôi chỉ là cổ đông lớn. Tôi nhắc mình mỗi ngày rằng: “Cứ để mọi thứ vận hành theo cách họ muốn. Nếu không trải qua đổ vỡ, họ sẽ không bao giờ biết ai là người từng giữ tất cả vững vàng.”
Nhưng… tôi không ngờ sự đổ vỡ lại đến nhanh như vậy.
Sáng thứ Hai, tôi nhận được cuộc gọi từ giám đốc đối tác đầu tư nước ngoài – một trong những đối tác chiến lược lớn nhất của công ty suốt bốn năm qua.
— “Miss Tống, tôi muốn xác nhận lại: Tập đoàn các bạn có thực sự muốn hủy hợp đồng đầu tư tại khu công nghệ cao không?”
Tôi gần như chết lặng.
— “Hủy hợp đồng? Ai gửi thông báo?”
— “Người đại diện điều hành mới. Ông Quang.”
Tôi hít sâu, giữ bình tĩnh:
— “Xin hãy cho tôi 24 tiếng. Tôi sẽ trả lời chính thức.”
Cuộc gọi kết thúc, tôi lập tức gọi điện cho mẹ.
— “Mẹ, con cần triệu tập cuộc họp cổ đông bất thường. Càng sớm càng tốt.”
Mẹ hiểu ngay.
— “Mẹ sẽ đứng tên triệu tập. Con chỉ cần nói khi nào.”
— “Tối mai. Và con muốn tất cả cổ đông phải có mặt.”
Ngày hôm sau, cuộc họp khẩn cấp diễn ra trong phòng hội nghị lớn nhất công ty.
Tôi không mặc vest.
Tôi mặc một chiếc váy dài màu đen đơn giản, tóc xõa, khuôn mặt không trang điểm. Nhưng ánh mắt tôi thì không thể nhầm lẫn – bình tĩnh, sắc lạnh, và… đã sẵn sàng.
Khi tôi bước vào, một vài người còn cười nhạt. Nhưng khi cuộc họp bắt đầu, không khí lập tức trầm xuống.
Tôi đứng dậy, giọng dứt khoát:
— “Tôi sẽ trình bày ba vấn đề chính. Một: Chi tiêu bất hợp lý trong vòng hai tuần qua. Hai: Hành động đơn phương gửi thông báo hủy hợp đồng hợp tác nước ngoài. Ba: Vi phạm nguyên tắc bảo mật tài chính khi để lộ thông tin gói thầu ra ngoài.”
Tôi chiếu lên màn hình các báo cáo từ bộ phận kiểm toán độc lập mà tôi âm thầm thuê từ trước khi rút lui.
— “Tôi không cần lời giải thích. Tôi chỉ có một đề nghị: bãi nhiệm toàn bộ ban điều hành lâm thời. Tôi đề xuất thành lập tổ tái cấu trúc tạm thời do tôi và ba cổ đông uy tín khác phụ trách.”
Phó giám đốc Quang đứng bật dậy:
— “Cô nghĩ mình là ai mà tự ý đòi quay lại nắm quyền?”
Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn:
— “Tôi là người duy nhất có thể cứu công ty khỏi phá sản sau 45 ngày nữa – khi phía đối tác chính thức chấm dứt hợp đồng và chúng ta bị kiện bồi thường hơn 200 tỷ.”
Không ai nói gì.
Cả phòng họp rơi vào im lặng chết chóc.
Một cổ đông lớn lên tiếng:
— “Tôi bỏ phiếu cho Tống Lam quay lại.”
Rồi người thứ hai.
Người thứ ba.
Và cả mẹ tôi – với tư cách cổ đông sáng lập – lên tiếng chốt:
— “Lam chưa bao giờ rời bỏ công ty này. Nó chỉ lùi lại để các người thấy ai thực sự là trụ cột.”
Sau cuộc họp, tôi chính thức quay lại vị trí giám đốc điều hành.
Tôi không vui mừng, không thấy chiến thắng.
Tôi chỉ thấy một sự thật đau lòng: trong lúc tôi chọn sống cho mình, công ty lại không có ai đủ năng lực để thay thế.
Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong văn phòng, nhìn ra cửa sổ. Thành phố vẫn rực rỡ như thường, nhưng trong tôi là một nỗi cô đơn khó tả.
Tin nhắn từ Duy Khang đến lúc 9h:
“Anh biết em đã quay lại công ty. Em ổn không?”
Tôi trả lời:
“Ổn. Nhưng không vui.”
Vài giây sau, cuộc gọi đến.
— “Em có thể không vui. Nhưng đừng tự ép mình trở lại làm nữ siêu nhân. Em đã chọn sống cho bản thân mà, nhớ không?”
Tôi im lặng.
Anh tiếp:
— “Nếu em vẫn muốn làm giám đốc, anh không ngăn cản. Nhưng nếu chỉ vì không ai thay thế em – thì cho anh một cơ hội. Anh sẽ giúp em xây dựng đội ngũ kế thừa thực sự. Em không phải một mình mãi mãi.”
Tôi khẽ cười, giọng nhẹ hơn bao giờ hết:
— “Được. Em sẽ để anh chứng minh.”
Lần này, không phải tôi gánh tất cả.
Lần này, tôi chia sẻ.
Vì tôi biết: mạnh mẽ không có nghĩa là không cần ai.