giặc đến nhà, cả nhà cùng đánh

Chương 3: Giặc Đến Nhà, Cả Nhà Cùng Đánh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi vốn tưởng rằng sau màn hạ bệ nhẹ nhàng trước mặt cả nhà, Khánh An sẽ biết điều mà thu mình lại. Nhưng rõ ràng, tôi đã đánh giá thấp khả năng "chuyển hướng" của loại người như cô ta.

Cô ta thay đổi chiến thuật.

Không còn nói năng xấc xược, không còn bóng gió trước mặt tôi. Thay vào đó là sự ngoan ngoãn, khéo léo đến mức khó tin khi ở cạnh mẹ tôi. Từ sáng sớm đã vào bếp phụ nấu ăn, lau nhà, hái hoa bày bàn thờ… Việc gì cũng tranh làm, và không quên nở nụ cười dịu dàng, khiến mẹ tôi dù không hoàn toàn dễ mềm lòng, cũng phải khen vài câu.

Tôi biết rõ kiểu người như cô ta. Đơn giản, vì tôi từng gặp quá nhiều.

Không phải ai cũng đối đầu trực diện như tôi. Có những người chơi trò ngọt ngào, từng chút một tạo ra sự so sánh âm thầm, gieo vào lòng người khác một loại ám thị – rằng họ tốt hơn, hiểu chuyện hơn, dễ thương hơn, và người còn lại chỉ là “gánh nặng” hoặc “vấn đề”.

Mẹ tôi vốn rất gần gũi với tôi. Chúng tôi có một sợi dây kết nối vững vàng sau bao năm cùng gánh vác gia đình, chăm sóc cho ba tôi và dạy dỗ Trì Hạo trưởng thành. Thế nhưng, tôi biết, dù là ai, dù yêu thương bao nhiêu, nếu không cẩn thận, thì một ngày cũng có thể bị thao túng cảm xúc.

Và Khánh An đang chơi trò ấy.

Mùng Bốn Tết, khi tôi đang ở phòng đọc tài liệu chuẩn bị cho dự án mới đầu năm, thì nghe tiếng gõ cửa khe khẽ. Là mẹ tôi.

— “Lam, mẹ vào chút nha con.”

Tôi gật đầu, đặt tài liệu sang bên. Mẹ ngồi xuống đối diện, tay cầm ly trà nóng, gương mặt thoáng chút lưỡng lự.

— “Con dạo này… có thể bớt bận bịu một chút không? Ở nhà có người lạ, mẹ muốn không khí nhẹ nhàng hơn.”

Tôi nhìn thẳng vào mẹ, nhẹ nhàng hỏi:

— “Mẹ thấy con đang làm gì khiến không khí không nhẹ nhàng?”

Mẹ tôi chần chừ, rồi nói khẽ:

— “An nó còn trẻ, chưa hiểu hết phép tắc. Nhưng mẹ thấy nó có lòng. Nó kể con hay nói nặng lời với nó, làm nó áp lực…”

Tôi bật cười, không giấu được vẻ mỉa mai:

— “Mẹ à, người như con, nếu thật sự muốn nặng lời, thì chắc cô ta không còn mặt mũi ngồi trong nhà này đâu. Con vẫn đang rất lịch sự đấy.”

Mẹ hơi cau mày. Tôi không để mẹ kịp phản bác, liền tiếp lời:

— “Mẹ có từng nghe chính miệng con nói nặng gì với cô ta không? Hay chỉ nghe từ phía cô ta kể lại?”

Mẹ tôi im lặng. Ánh mắt bắt đầu dao động.

Tôi đặt tay lên ly trà, chậm rãi:

— “Mẹ từng dạy con rằng, nếu có người ngoài vào nhà mà nói xấu người trong nhà, thì đừng tin hết. Vì người tử tế sẽ chọn giữ thể diện cho gia đình người yêu, chứ không phải đi kể lể lấy lòng mẹ chồng tương lai.”

Mẹ giật mình.

— “Nó kể với mẹ chuyện gì?”

Tôi cười khẽ, nhưng ánh mắt sắc như dao:

— “Rằng con kiêu ngạo, luôn ra vẻ là ‘chị lớn’, cản trở chuyện tình cảm của hai đứa nó. Rằng con không chịu lấy chồng, nên hay tỏ ra chua ngoa với những người trẻ hơn. Rằng mẹ thương con quá, nên không nhìn ra tính cách ‘thật sự’ của con.”

Mặt mẹ tôi chuyển từ ngỡ ngàng sang tức giận rõ rệt.

— “Nó nói thật như vậy?”

— “Con không cần dựng chuyện, mẹ có thể tự hỏi lại cô ta.” Tôi bình thản. “Mẹ à, con không sợ người như Khánh An. Nhưng con sợ một ngày nào đó, vì lời nói dối ngọt ngào, mẹ bắt đầu nghi ngờ chính đứa con mà mẹ tin tưởng nhất.”

Sau buổi trò chuyện đó, mẹ tôi không nói gì thêm. Nhưng tôi biết bà đã bắt đầu nhìn lại mọi chuyện kỹ hơn.

Chiều hôm đó, khi tôi đang đi dạo quanh vườn, nghe tiếng gọi khe khẽ từ sau lưng.

— “Chị Lam.”

Là Khánh An. Mắt cô ta ươn ướt như sắp khóc, bộ dạng đúng chuẩn “con gái nhà lành bị bắt nạt”.

— “Em có làm gì khiến chị không vui sao?”

Tôi không quay lại, giọng lạnh như băng:

— “Tôi chỉ không thích kiểu người vừa cười vừa đâm sau lưng người khác.”

Cô ta sững lại. Rồi như sực tỉnh, đổi giọng nhanh như lật bàn tay:

— “Chị sợ em cướp mất tình thương của mẹ chị sao? Nếu chị ghen tị, thì cứ nói thẳng. Em không có ý đâu.”

Tôi quay lại, ánh mắt sắc như dao cạo:

— “Tôi không ghen với người chưa đủ tư cách đứng trong gia phả nhà tôi.”

— “Chị!”

— “Còn nếu cô muốn chơi trò ‘người bị hại’,” tôi nhếch môi, “thì chọn đúng đối tượng. Với tôi, chỉ cần một câu nói của cô là đủ biết cô muốn diễn tuồng gì rồi.”

Khánh An mím môi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Tôi bước lên một bước, đứng đối diện, nói thẳng:

— “Nếu cô muốn giành vị trí em dâu, thì ít nhất cũng phải học cách sống không bằng mặt mà còn phải bằng lòng. Còn nếu thích kiểu ‘đốt nhà người khác để sưởi ấm cho mình’, thì tôi khuyên – nên mang theo bình cứu hỏa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.