giặc đến nhà, cả nhà cùng đánh

Chương 4: Giặc Đến Nhà, Cả Nhà Cùng Đánh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi bị tôi dằn mặt trong vườn, Khánh An tạm thời “rút quân”. Nhưng chỉ trong một buổi sáng mùng Năm Tết, tôi đã thấy cô ta trở lại với hình ảnh hoàn hảo quen thuộc – dâu hiền thảo, nhỏ nhẹ, thân thiện và... khéo léo lấy lòng họ hàng.

Bắt đầu là thím Hai – người nổi tiếng thích buôn chuyện và cực mê những cô gái “ngoan ngoãn biết điều”.

Khánh An chẳng biết từ đâu moi được món bánh tét lá cẩm đúng vị miền Tây mà thím Hai mê mệt. Cô ta mang đến, nói ngọt như mía lùi:

— “Thím Hai ăn bánh tét chỗ khác rồi sẽ thấy không giống. Còn cái này là con nhờ má làm đúng công thức, nấu bằng nồi đất luôn đó. Con nhớ thím thích nên mang lên tặng.”

Thím Hai cười tít mắt, khỏi cần hỏi gì thêm đã vội kéo cô ta vào mâm ngồi chung.

— “Con nhỏ này khéo quá ha! Còn nhớ được gu thím luôn, có hiếu ghê.”

Chỉ vài phút sau, một số người bắt đầu xúm lại, bàn tán rì rầm:

— “Con bé đó nhìn hiền, lại chịu khó. Trì Hạo trúng số độc đắc rồi.”

— “Khéo khi được làm dâu trưởng luôn đó nha, Tống Lam còn gì đâu, già đầu mà chưa chịu lấy chồng!”

Tôi đang ngồi uống trà ở hiên nhà, nghe rõ mồn một từng câu chữ, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ như nước suối. Tôi không cần phải chen vào. Những người nói sau lưng, không đáng để tôi tốn hơi.

Tôi chỉ chờ một cơ hội. Và Khánh An, rất nhanh, đã cho tôi cơ hội đó.

Chiều hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ cô Lệ – em họ của ba, kiêm quản lý một phần khu đất gia đình đang tranh chấp với đối tác cũ. Vốn dĩ, chuyện này tôi và ba đã phân công xử lý. Nhưng cô Lệ báo:

— “Con bé nào đó tên Khánh An gọi cho cô, nói là em dâu của con, bảo con bận, nhờ nó thay con đến gặp luật sư đại diện để ký sơ bộ biên bản thỏa thuận…”

Tôi nhíu mày:

— “Cô nói gì cơ ạ? Con hoàn toàn không nhờ ai thay mình cả.”

— “Thì đó! Cô thấy lạ mới gọi. Nó còn gửi email có cả bản hợp đồng chỉnh sửa, ký sẵn tên nó dưới tư cách đại diện ủy quyền. Cô mới cho luật sư so lại, thì thấy có vài điều khoản lạ.”

Tim tôi lạnh buốt trong thoáng chốc. Nếu cô Lệ không cẩn thận, ký nhầm giấy tờ thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Tôi lập tức mở máy tính, truy cập vào email công ty. Đúng như cô Lệ nói – có một email gửi từ địa chỉ “khanhan.official@...” đính kèm tập tin giả mạo tài liệu, và lá đơn ủy quyền ký sẵn... tên tôi.

Cô ta to gan thật. Không chỉ định giả làm người nhà, mà còn dám giả mạo chữ ký tôi?

Một người đơn thuần lấy lòng mẹ chồng tương lai, không đời nào có gan làm chuyện như thế. Cô ta không đơn giản. Và đây, chính là nước cờ đầu tiên – cô ta muốn chen chân vào chuyện kinh doanh, nhắm đến lợi ích tài sản nhà họ Tống.

Tôi lập tức gọi Trì Hạo. Cậu ta bắt máy trong vài giây, giọng còn vui vẻ:

— “Chị Lam? Có gì không chị?”

— “Em đang ở đâu?”

— “Em với Khánh An đi siêu thị chút. Mua ít đồ tươi về nấu lẩu.”

Tôi hít một hơi dài.

— “Bảo cô ta về ngay. Và nói rõ – tôi không ủy quyền cho bất kỳ ai trong chuyện công ty. Nếu cô ta còn dính tay vào, tôi sẽ gửi đơn kiện tội giả mạo danh tính.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Vài giây sau, Trì Hạo nói nhỏ:

— “Chị… hình như có hiểu lầm…”

Tôi cười lạnh.

— “Nếu em còn bênh cô ta, thì chuẩn bị mà đi thăm cô ta ở sở công an.”

Tôi cúp máy, mở camera văn phòng điều hành – nơi Khánh An đã cố tình đến vài hôm trước để “thăm quan công ty”. Tôi lần lượt kiểm tra lại hệ thống máy in, phòng họp, email đăng nhập... Và tôi có bằng chứng. Khánh An đã lén truy cập máy tính thư ký tôi dùng.

Tối hôm đó, khi cả nhà đang chuẩn bị ăn tối, tôi bình thản kéo ghế ngồi xuống, mở laptop, kết nối màn hình lớn trong phòng khách.

— “Trước bữa ăn, con xin phép trình chiếu một đoạn video nhỏ, để làm rõ một số việc.”

Ba tôi ngước lên, mẹ tôi thì cau mày – chưa hiểu chuyện gì. Riêng Khánh An, mặt đã tái đi khi thấy cửa sổ video hiện lên.

Đoạn ghi hình chi tiết: Khánh An một mình vào văn phòng, nhìn quanh rồi lén ngồi vào ghế thư ký, cắm USB vào máy, mở email, in ra một tập tài liệu. Gương mặt cô ta nhìn thẳng vào camera giám sát mà không hề hay biết.

Tôi bấm dừng hình. Phòng khách im phăng phắc.

Tôi quay sang Khánh An, giọng rõ ràng, lạnh lùng:

— “Tôi không cần biết cô định dùng tài liệu đó để làm gì. Nhưng can thiệp vào nội bộ công ty tôi bằng thủ đoạn này là hành vi vi phạm pháp luật.”

Ba tôi đập tay xuống bàn:

— “Láo thật! Cô tưởng công ty này là cái chợ à?!”

Mẹ tôi mặt lạnh như băng. Bà không nói gì, chỉ nhìn Khánh An với ánh mắt đầy thất vọng.

Tôi tiếp:

— “Cô chưa là dâu nhà này. Và sau chuyện hôm nay – sẽ không bao giờ là dâu. Nếu cô muốn tiếp tục quan hệ với Trì Hạo, tôi không cấm. Nhưng bước chân vào lĩnh vực tài sản nhà họ Tống thêm một lần nữa – tôi sẽ kiện cô ra tòa.”

Khánh An run rẩy đứng lên:

— “Em... em không cố ý! Em chỉ muốn giúp Hạo, em nghĩ... chị quá bận nên để em hỗ trợ…”

Tôi ngắt lời, cười lạnh:

— “Cô nghĩ mình là ai mà được ‘hỗ trợ’? Thư ký tôi làm việc có lương. Cô, có đồng nào đổ vào công ty chưa?”

Khánh An mím môi, môi tái đi. Trì Hạo đứng đằng sau cũng như người mất hồn. Cả hai không nói được lời nào.

Tôi đứng lên, khẽ chốt một câu:

— “Người như cô, không xứng bước vào cửa nhà tôi. Đừng nhầm giữa sự lịch sự của người khác và tư cách mà mình có.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.