Bữa cơm tối hôm ấy kết thúc trong một không khí nặng nề hơn bao giờ hết.
Khánh An sau màn “trình chiếu” thẳng tay của tôi thì vội vã thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà, không quên khóc lóc gọi điện cho Trì Hạo trước mặt cả gia đình. Cô ta nức nở rằng mình “chỉ muốn giúp đỡ”, rằng tôi “ghét bỏ” và “đẩy cô ta vào bước đường cùng”.
Ba thì nổi giận, thẳng thừng tuyên bố:
— “Đứa nào còn dính đến cái loại thủ đoạn như vậy thì tự đi mà sống, đừng nhận họ Tống nữa!”
Mẹ tôi không nói gì nhiều, chỉ ngồi trầm ngâm bên mâm cơm nguội lạnh, mắt ánh lên sự lo lắng.
Riêng Trì Hạo – từ lúc Khánh An bỏ đi đến khi ăn xong – không nói một lời nào với tôi. Không nhìn tôi. Không một ánh mắt.
Tôi biết ánh mắt ấy. Tôi đã từng là người anh em nó thân thiết nhất. Nhưng giờ đây, trong mắt nó, tôi chỉ là người “phá vỡ hạnh phúc” của nó.
Đêm đó, khi tôi đang ngồi trên ban công phòng mình, một ly trà còn bốc khói trên tay, thì cửa phòng bật mở.
Trì Hạo bước vào, vẻ mặt nặng nề.
— “Chị có thể… đừng quá đáng như vậy không?”
Tôi không ngạc nhiên. Tôi chỉ nhẹ nhàng quay sang, bình tĩnh hỏi lại:
— “Em thấy chị sai à?”
Cậu ta không trả lời ngay, nhưng ánh mắt lại nói rõ điều đó.
— “Chị đúng là thông minh, giỏi giang. Nhưng chị có cần phải làm cho người ta mất mặt trước mặt cả nhà không? Sao chị không nói chuyện riêng? Sao phải đập tan tất cả như vậy?”
Tôi cười nhạt:
— “À, hóa ra điều khiến em giận không phải là việc cô ta giả mạo giấy tờ, mà là chị đã ‘không khéo léo’ xử lý chuyện đó?”
— “Cô ấy sai, nhưng chị cũng không cần phải làm tới mức đó!”
Tôi đặt ly trà xuống bàn, giọng trầm lại:
— “Vậy em muốn gì? Chị im lặng để cô ta thay mặt chị đi ký hợp đồng, xong rồi một ngày đẹp trời công ty nhà mình bị chiếm dụng? Hay chị ngậm miệng để em cưới một người có dã tâm, về rồi thao túng hết bố mẹ và tài sản?”
Trì Hạo nắm tay, run lên:
— “Cô ấy… không như chị nghĩ. Cô ấy chỉ là muốn giúp em. Chị lúc nào cũng đa nghi như vậy, bảo sao đến giờ vẫn… vẫn chưa lấy chồng!”
Câu nói ấy như một lưỡi dao.
Tôi lặng người trong một thoáng. Không phải vì đau, mà vì thất vọng.
Tôi từng nghĩ dù cả thế giới quay lưng, em trai tôi sẽ là người hiểu và đứng về phía tôi.
Hóa ra tôi sai.
— “Ra là vậy.” – Tôi gật đầu. “Em cho rằng một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, giữ vững nguyên tắc và tự tay bảo vệ gia đình… thì xứng đáng bị mỉa mai vì không có chồng?”
— “Không phải ý em… chỉ là… chị quá cứng nhắc.”
Tôi đứng dậy, bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt em trai:
— “Em không phải đứa trẻ nữa, Trì Hạo. Em không được phép ngây thơ để người khác giật dây. Cô ta không yêu em. Cô ta yêu tài sản, vị thế và sự dễ điều khiển ở em.”
— “Chị nói đủ chưa?”
— “Chưa.” – Tôi đáp gọn. – “Em vẫn chưa tỉnh. Em vẫn tưởng chị là người sai trong câu chuyện này. Nhưng em nghe kỹ đây: Tống Lam này có thể không có chồng, không có người yêu, nhưng tuyệt đối không để một kẻ như Khánh An bước vào cửa nhà này thêm một lần nữa.”
Tôi mở cửa phòng, ra hiệu:
— “Khi nào em hiểu được sự khác biệt giữa tình yêu và sự lợi dụng, giữa người nhà và người ngoài, thì hãy quay lại nói chuyện. Còn giờ, em ra khỏi phòng chị đi.”
Trì Hạo đứng lặng vài giây, rồi quay người bỏ đi, đóng cửa mạnh đến mức gương khung cửa rung lên.
Tôi không rơi nước mắt. Chỉ thấy trong lòng trống trải đến lạ thường.
Người mà mình nâng niu bao năm, cuối cùng cũng có thể vì một cô gái xa lạ mà nghi ngờ cả sự bảo vệ của mình.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, pha một bình trà như thường lệ. Trên bàn ăn, không thấy Trì Hạo. Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút bất an:
— “Tối qua, Hạo có nói gì với con không?”
Tôi mỉm cười nhẹ:
— “Có. Nhưng không quan trọng.”
Mẹ tôi đặt tay lên vai tôi, nắm nhẹ:
— “Lam à… mẹ biết con chịu nhiều thiệt thòi. Mẹ và ba đều hiểu con làm tất cả là vì nhà này.”
Tôi gật đầu, lòng ấm lên một chút.
Ba tôi từ phòng bước ra, ngồi xuống ghế, mở báo nhưng bất chợt lên tiếng:
— “Nếu thằng Hạo còn không tỉnh, thì đuổi nó ra ngoài ở riêng. Nhà này không chứa người mềm yếu dễ bị dắt mũi.”
Tôi không đáp, chỉ rót trà cho ba, cho mẹ, rồi cho chính mình. Mọi việc, tôi đã làm đủ. Phần còn lại – để thời gian và sự thật trả lời.