giặc đến nhà, cả nhà cùng đánh

Chương 6: Giặc Đến Nhà, Cả Nhà Cùng Đánh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi quyết định rời khỏi nhà vào sáng mùng Sáu Tết.

Không phải vì giận, càng không phải vì buông xuôi, mà bởi vì tôi cần một khoảng không gian để bản thân được thở. Giữa những ồn ào gia đình, sự lẫn lộn giữa yêu thương và tổn thương, tôi hiểu rõ rằng sự im lặng đôi khi có sức mạnh lớn hơn cả nghìn lời phản bác.

Tôi xách vali rời đi, không ồn ào, không thông báo.

Mẹ nhắn tin cho tôi: “Nếu mệt, con cứ đi đâu đó thư giãn vài ngày. Nhà cửa cứ để ba mẹ lo.”

Tôi chỉ trả lời: “Con ổn. Con cần một chút không gian thôi.”

Tôi đến Đà Lạt.

Thành phố sương mù với nhịp sống chậm rãi, dịu dàng như một cái ôm từ thiên nhiên, luôn là nơi tôi tìm đến mỗi khi thấy lòng mình chật chội. Căn villa nhỏ tôi thuê từ trước Tết vẫn còn để trống. Tôi mở cửa, bước vào, thở một hơi dài như trút được toàn bộ gánh nặng những ngày vừa qua.

Tôi dành nguyên ngày hôm đó để ngủ, ăn món yêu thích, đọc nốt cuốn tiểu thuyết dang dở, và đặc biệt – tắt hoàn toàn điện thoại.

Đến ngày thứ hai, khi tôi tỉnh dậy và mở máy, có hơn 20 tin nhắn chưa đọc. Đa phần là từ mẹ, vài cái từ Trì Hạo – nhưng tôi chưa sẵn sàng để trả lời.

Tôi xỏ giày, quấn khăn và quyết định đi dạo quanh hồ Xuân Hương – nơi tôi từng có rất nhiều kỷ niệm. Gió lạnh thổi nhẹ qua tóc, sương phủ lãng đãng trên mặt hồ, lòng tôi dịu lại từng chút một.

Và rồi… tôi gặp anh.

Người đàn ông ấy đứng cách tôi khoảng mười mét, đang quay lưng lại, tay cầm cốc cà phê nóng, áo khoác dài màu tro ôm gọn bờ vai thẳng tắp. Dáng người anh vẫn vậy – vững chãi, mạnh mẽ, như thể chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến cả thế giới phải ngoái nhìn.

Tôi tưởng mình nhìn nhầm.

Nhưng khi anh quay lại, đôi mắt đen trầm, sống mũi thẳng và ánh nhìn sắc bén – tôi không thể lẫn đi đâu được.

Trần Duy Khang.

Người đàn ông đầu tiên tôi từng thích. Người duy nhất tôi từng tỏ tình… và cũng là người đã từng từ chối tôi bằng một câu nói lạnh lùng đến tận tim:

— “Tống Lam, tôi cần một người dịu dàng hơn. Cô quá sắc sảo, quá mạnh mẽ. Tôi không chịu nổi kiểu phụ nữ như cô.”

Khi ấy tôi 24 tuổi, là trưởng phòng marketing mới lên chức. Anh – giám đốc tài chính của một tập đoàn bất động sản lớn. Chúng tôi hợp tác trong một dự án lớn, tôi bị cuốn hút bởi sự điềm đạm và thông minh của anh, còn anh thì… chỉ coi tôi là đồng nghiệp.

Chúng tôi mất liên lạc sau đó. Anh chuyển công tác sang Singapore, rồi dường như biến mất khỏi tất cả mạng lưới quen biết.

Vậy mà hôm nay, giữa Đà Lạt sương mù, tôi gặp lại anh – như một trò đùa của số phận.

Anh thấy tôi.

Cái nhíu mày thoáng qua khi nhận ra người quen, rồi nhanh chóng được thay bằng nụ cười nhẹ:

— “Tống Lam?”

Tôi gật đầu, không che giấu bất ngờ:

— “Anh Khang.”

Anh bước đến, giọng trầm vẫn như xưa, nhưng có gì đó trầm lắng hơn:

— “Trùng hợp thật. Em… đi du lịch một mình?”

— “Ừ. Trốn Tết.”

Anh bật cười:

— “Anh cũng vậy.”

Chúng tôi đứng bên hồ, gió lạnh khiến hai người tự động đứng gần nhau hơn. Cả hai im lặng một lúc, rồi anh cất tiếng:

— “Anh có nghe tin về em. Vẫn đang điều hành công ty gia đình?”

Tôi gật:

— “Vẫn vậy. Vẫn là ‘quá mạnh mẽ, quá sắc sảo’, đúng kiểu người anh không chịu nổi đấy.”

Tôi nói bằng nụ cười châm biếm, nhưng anh lại im lặng. Rồi anh nói điều mà tôi không ngờ:

— “Anh sai rồi.”

Tôi sững người.

Anh nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn:

— “Năm đó, anh nghĩ mình cần một người phụ nữ nhẹ nhàng để dung hòa với công việc áp lực. Nhưng càng trưởng thành, anh càng hiểu – người phụ nữ anh cần là người có thể đứng bên anh, không cần dựa vào, mà cùng anh gánh vác.”

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi:

— “Là người như em.”

Tôi bật cười, dù tim đập nhanh hơn một nhịp:

— “Anh không sợ em quá sắc sảo nữa à?”

— “Bây giờ, nếu em không sắc sảo nữa… anh mới sợ.”

Tôi cười, quay đi, không trả lời.

Phía trước là con đường rợp hoa anh đào nở sớm, gió lạnh nhưng lòng tôi như có ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi.

Có lẽ, sau tất cả những tổn thương, sự trưởng thành thật sự không phải là trở nên khép kín, mà là biết khi nào cần bảo vệ mình, và khi nào có thể cho người khác một cơ hội.

Và có lẽ, một khởi đầu mới… vừa chớm nở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.