giặc đến nhà, cả nhà cùng đánh

Chương 7: Giặc Đến Nhà, Cả Nhà Cùng Đánh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi không ở Đà Lạt quá lâu. Chỉ năm ngày.

Nhưng đủ để lòng người đổi khác.

Trong năm ngày đó, tôi và Duy Khang gặp nhau ba lần — một lần bên hồ Xuân Hương, một lần tại quán cà phê mang phong cách Bắc Âu anh mở ở trung tâm thành phố, và một lần là... bữa tối dưới ánh nến giữa căn villa lặng gió.

Lần cuối cùng ấy, khi ánh nến hắt lên sống mũi cao thẳng và đôi mắt trầm lắng của anh, tôi nhận ra: có những mối nhân duyên không mất đi, mà chỉ đợi đúng lúc để trổ hoa.

Duy Khang không vội vàng. Anh không còn là chàng trai hai mươi tám tuổi sống đầy lý tưởng nhưng thiếu trải nghiệm. Anh giờ đã là một tổng giám đốc điều hành chuỗi khách sạn tại châu Á, nhưng lại nói với tôi như một người đàn ông vừa đủ tổn thương để hiểu thế nào là trân trọng.

— “Anh không muốn lặp lại sai lầm năm đó. Nếu có cơ hội... anh muốn nghiêm túc bắt đầu lại từ đầu với em.”

Tôi im lặng. Không từ chối, cũng không gật đầu.

Tôi biết bản thân mình giờ không còn dễ dàng bước vào một mối quan hệ như trước. Nhưng trong lòng, tôi thừa nhận — tôi đã rung động. Một lần nữa.

Khi tôi quay về nhà, là mùng Mười Tết.

Không khí gia đình đã trầm xuống rất nhiều. Mẹ tôi ôm lấy tôi, như người vừa trút được gánh nặng. Bà không hỏi gì thêm, chỉ nói:

— “Con về là tốt rồi. Nhà có Lam, mẹ mới yên tâm.”

Tôi thấy Trì Hạo ngồi một mình trong sân, mặt trầm ngâm. Khi thấy tôi, cậu ngẩng lên, ánh mắt có chút bối rối.

— “Chị về rồi…”

Tôi gật đầu, không vội nói chuyện. Nhưng tôi biết: thái độ của em trai đã thay đổi.

Không đầy một ngày sau, mọi thứ sáng tỏ.

Buổi chiều hôm ấy, mẹ tôi đưa tôi một chiếc điện thoại cũ.

— “Điện thoại thằng Hạo. Hôm qua nó để quên trên bàn ăn, mẹ vô tình xem tin nhắn…”

Tôi mở máy. Trong hàng loạt tin nhắn từ Khánh An, có một đoạn khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Khánh An: “…chỉ cần anh lấy được bản sao hợp đồng đất, em sẽ giúp anh đầu tư riêng, mở công ty, không cần sống dưới bóng chị ta nữa.”

Khánh An: “Cô ta tưởng thông minh, nhưng quá tự phụ. Em chỉ cần vài bước là chiếm được lòng gia đình anh. Chị gái anh, sớm muộn cũng sẽ chẳng là gì trong nhà họ Tống này.”

Tôi nắm chặt điện thoại, hít sâu. Không phải vì đau. Mà là vì tức.

Không phải với Khánh An – vì tôi đã thấy rõ bản chất cô ta từ đầu. Mà là với chính Trì Hạo – vì em tôi đã để một người đàn bà như vậy len vào quá sâu.

Tôi đưa lại điện thoại cho mẹ.

— “Con sẽ không can thiệp nữa. Tùy em ấy quyết định.”

Nhưng đêm hôm đó, chính Trì Hạo là người gõ cửa phòng tôi.

Ánh mắt cậu ấy đỏ hoe. Không còn là thằng em trai ngây thơ bướng bỉnh. Mà là một người đang hối hận thật sự.

— “Chị… chị có thể mắng em không?”

Tôi nhìn em mình, lòng dịu đi. Tôi lắc đầu:

— “Không. Em tự mắng mình là đủ rồi.”

Trì Hạo ngồi xuống sàn, chống tay lên trán, giọng trầm:

— “Em đã tin cô ta. Em thật sự nghĩ cô ấy yêu em. Nhưng hóa ra em chỉ là công cụ. Một con cờ.”

Tôi ngồi xuống đối diện, chậm rãi nói:

— “Tình yêu không có lỗi. Nhưng sự mù quáng thì có.”

— “Chị… chị tha lỗi cho em được không?”

Tôi im lặng một chút, rồi nhẹ giọng:

— “Chị chưa từng giận em, Hạo. Chị chỉ sợ em không đủ bản lĩnh để bảo vệ chính mình. Không phải vì chị, mà vì em là một phần của gia đình này. Em gục ngã, là cả nhà tổn thương.”

Trì Hạo nghẹn ngào. Cậu gục đầu vào vai tôi như hồi bé, giọng run run:

— “Em xin lỗi…”

Tôi vỗ nhẹ lên vai em trai, thì thầm:

— “Chị tha thứ. Nhưng em phải trưởng thành. Thật sự.”

Sáng hôm sau, Trì Hạo tuyên bố cắt đứt hoàn toàn với Khánh An. Cậu ấy đích thân ra mặt gặp cô ta, đòi lại mọi tài liệu, quà tặng, tài sản liên quan đến công ty và gia đình.

Và lần đầu tiên, tôi thấy em trai mình — mạnh mẽ như một người đàn ông trưởng thành.

Dù Khánh An khóc lóc, níu kéo, thậm chí hù dọa sẽ tung tin nhắn, hình ảnh lên mạng, Trì Hạo chỉ nói một câu duy nhất:

— “Tôi từng là đứa ngu ngốc. Nhưng hôm nay, tôi là người tự rút chân ra khỏi bùn.”

Và anh ta đi thẳng, không quay đầu lại.

Cuối ngày hôm đó, khi mọi chuyện đã lắng xuống, tôi ngồi lại trong phòng, mở điện thoại, thấy tin nhắn từ Duy Khang:

“Anh về thành phố rồi. Nếu em có thời gian, anh mời em một bữa tối — lần này, không vì công việc. Chỉ vì anh muốn ở cạnh em.”

Tôi nhìn tin nhắn thật lâu, rồi gõ nhẹ một dòng:

“Tối mai, 7h. Em chọn chỗ.”

Lần này, có lẽ tôi sẽ chọn cho mình một hướng đi mới. Không vì ai khác. Mà vì tôi xứng đáng được hạnh phúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.