giặc đến nhà, cả nhà cùng đánh

Chương 8: Giặc Đến Nhà, Cả Nhà Cùng Đánh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bảy giờ tối, nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn Rosewood rực ánh đèn vàng dịu nhẹ, phản chiếu xuống mặt kính bóng loáng. Cả thành phố nằm gọn dưới chân, lung linh và mờ ảo như một giấc mơ chưa kể hết.

Tôi bước vào nhà hàng, chiếc váy midi màu ngọc lam đơn giản, tóc buộc cao gọn gàng. Vẫn là tôi – nhưng lần này, không trong bộ suit cứng cáp hay ánh mắt sắc sảo quen thuộc.

Trần Duy Khang đứng lên khi thấy tôi, đôi mắt anh ánh lên sự ấm áp quen thuộc mà tôi từng thấy trong những ngày còn trẻ. Nhưng lần này, ánh nhìn ấy đã đủ trưởng thành để không khiến tôi nghi ngờ.

— “Em đến rồi.”

— “Xin lỗi đã để anh chờ.”

Anh lắc đầu, kéo ghế cho tôi. Buổi tối ấy, không có lời tỏ tình, cũng không hứa hẹn tương lai. Chúng tôi chỉ đơn giản là hai người trưởng thành, sau tất cả tổn thương và dở dang, chọn ngồi lại cùng nhau để xem trái tim còn có thể đi chung một con đường hay không.

Anh kể về những năm tháng ở Singapore — nơi anh một mình gây dựng chuỗi khách sạn, học cách gạt bỏ cái tôi và lắng nghe.

Tôi kể về công ty gia đình, về những áp lực không tên, về sự cô đơn dù luôn có người thân bên cạnh.

Chúng tôi giống nhau đến lạ — đều là người tưởng như mạnh mẽ, nhưng bên trong là những khoảng trống chỉ một người thật lòng mới có thể lấp đầy.

Cuối buổi, khi cả hai ra về, anh bất ngờ hỏi:

— “Nếu có một ngày em muốn sống cho bản thân, bỏ lại tất cả để bắt đầu từ đầu... em có dám không?”

Tôi nhìn anh, trong mắt không tránh khỏi sự dao động.

Tôi đã gánh công ty, gánh gia đình gần mười năm.

Tôi từng không cho phép mình nghĩ đến chuyện đó.

Nhưng bây giờ…

— “Có thể.”

Tôi mỉm cười.

— “Nếu có một người thật lòng ở bên cạnh, và nếu em tin vào người đó đủ.”

Anh gật đầu, không nói thêm gì, nhưng trong ánh mắt là một lời hứa thầm lặng.

Sáng hôm sau, tôi đến công ty.

Vừa bước vào đã thấy không khí căng thẳng bất thường. Thư ký vội chạy đến:

— “Giám đốc! Có vấn đề nghiêm trọng với dự án khu đô thị mới ở ngoại ô. Đất được quy hoạch lại đột ngột, không còn được phê duyệt xây dựng như ban đầu!”

Tôi cau mày.

Dự án này do một trong các trưởng phòng — người tôi tin tưởng — chịu trách nhiệm quản lý. Hợp đồng đã ký, vốn đầu tư đã xuống tiền. Nếu không xử lý kịp, công ty có thể bị kiện vì phá vỡ thỏa thuận.

Tôi lập tức gọi cuộc họp khẩn.

Trong phòng, khi các bộ phận trình bày thông tin, tôi lặng người phát hiện ra: có sai sót trong khâu kiểm tra giấy phép sử dụng đất. Và người trực tiếp ký duyệt? Là Trần Văn – người từng là trợ lý thân cận của tôi.

— “Tôi… tôi được chỉ đạo từ phó giám đốc. Anh ấy bảo cứ ký, mọi thứ đã ‘lót tay’ xong rồi.”

Tôi quay sang nhìn phó giám đốc – người do hội đồng quản trị đề cử vào cuối năm ngoái.

— “Anh có biết việc này có thể khiến công ty mất trắng hơn 50 tỷ không?”

Hắn nhún vai:

— “Chị làm gì cũng muốn kiểm soát hết. Tôi chỉ giúp chị tiết kiệm thời gian. Ai ngờ phía chính quyền thay đổi quyết định đột ngột.”

Tôi cười lạnh.

Không phải tôi không biết đây là một cái bẫy. Chỉ là… tôi đã quá mệt để muốn kiểm soát tất cả nữa.

Sau khi cho tạm ngưng dự án, tôi gọi cuộc họp nội bộ ban lãnh đạo.

Tôi đứng giữa phòng họp, ánh mắt điềm tĩnh nhưng kiên quyết:

— “Từ ngày mai, tôi sẽ tạm rút khỏi vị trí giám đốc điều hành. Công ty sẽ được điều hành bởi phó giám đốc Nguyễn Đức Quang. Tôi sẽ vẫn giữ quyền kiểm soát tài chính và theo dõi từ xa, nhưng không còn trực tiếp điều hành hàng ngày.”

Cả phòng họp sững sờ.

Người kinh ngạc. Kẻ mừng thầm.

Nhưng tôi không quan tâm.

Tôi đã làm đủ. Đã giữ vững công ty trong lúc bấp bênh. Giờ đây, nếu tôi còn không cho phép bản thân được thở, thì có bao nhiêu thành công cũng trở thành nhà tù.

Buổi tối hôm đó, tôi về nhà, nói chuyện với ba mẹ.

Ba tôi im lặng hồi lâu, rồi nói:

— “Ba ủng hộ. Miễn là con biết mình đang làm gì.”

Mẹ tôi thì ôm tôi thật chặt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống vai tôi.

— “Lần đầu tiên mẹ thấy con nhẹ nhõm như vậy…”

Tối muộn, tôi nhận được tin nhắn từ Duy Khang:

“Anh nghe tin rồi. Em ổn chứ?”

Tôi nhắn lại:

“Ổn. Và em cũng đã chọn xong rồi.”

“Chọn gì?”

Tôi nhắn ba chữ:

“Sống cho mình.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.