Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Anh thích Mục Diên, nhưng kết hôn là chuyện cả đời, vẫn cần phải cân nhắc kỹ càng hơn.
Mục Diên chỉ là một beta hết sức bình thường, cưới cậu chắc chắn sẽ gặp rất nhiều cản trở. Trong giới thỉnh thoảng cũng có người lớn cưới vợ không môn đăng hộ đối, nhưng gần như toàn bộ đều là omega có độ phù hợp sinh lý cực cao.
Nói cho cùng, người như Lục Sùng thường chỉ có một đoạn tình duyên chóng vánh với một cô Lọ Lem nghèo khó, rồi sau đó tặng một khoản tiền chia tay thật hậu hĩnh mới là điều bình thường. Còn chuyện bất chấp tất cả để cưới tình nhân về làm vợ, thì đúng là hiếm như sao buổi sớm.
Lục Sùng chưa từng quyết tâm sẽ vì Mục Diên mà trở thành người si tình hiếm thấy như vậy. Nhưng anh tất nhiên cũng không định bạc đãi Mục Diên. Chờ khi anh về nhà, sẽ đưa cho cậu một khoản tiền đủ để sống sung túc cả đời.
Nếu cậu không ham tiền mà chỉ cần mỗi mình anh, thì Lục Sùng cũng có thể nghĩ cách cưới một omega ngoài mặt cho có, miễn là người đó có thể chấp nhận Mục Diên. Sau khi kết hôn, anh vẫn sẽ sống với Mục Diên như cũ.
Chỉ là… Mục Diên thật sự rất tốt.
Thật ra anh cũng biết, Mục Diên chưa từng được sống sung sướиɠ cùng anh. Mới yêu nhau thì có thể còn được vài ngày bình yên, nhưng tất cả những gì anh tặng cậu lúc đó, khi anh quyết định khởi nghiệp, Mục Diên đều mang đi bán hết.
Mục Diên tuy không đẹp, gia cảnh lại rối như mớ bòng bong. Dù đậu được đại học A nhưng tính cách rụt rè, năng lực không cao, chẳng có chút gì gọi là xuất sắc. Thế nhưng Mục Diên lại dịu dàng, yêu anh đủ nhiều, cho dù anh giờ trắng tay, cậu vẫn sẵn sàng bên cạnh anh.
Toàn tâm toàn ý chỉ có anh trong mắt, tưởng rằng anh phá sản cũng vẫn sẽ ngốc nghếch mà ôm lấy. Lại còn là một beta không dễ bị ai nhòm ngó.
“Đừng giận nữa được không? Em đi pha mật ong cho anh.”
Mục Diên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang lộn xộn trên người mình, như đang thương lượng, đợi anh đồng ý mới đứng dậy đi pha nước mật ong cho anh.
Trên bàn còn có món tráng miệng cậu tiện tay để đó. Giờ Lục Sùng chắc đang bị trào ngược dạ dày, chắc không ăn nổi. Nhưng nếu để đến mai thì có lẽ anh lại chẳng muốn ăn nữa.
Mục Diên chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn đem chiếc bánh phô mai Basque ấy vào phòng.
Lục Sùng chờ cậu đến mức sắp ngủ gật, mắt cũng bắt đầu mơ màng. Nhưng khi nhìn thấy cậu, ánh mắt lập tức lại có thần trở lại.