Người Vợ Beta Bị Tranh Giành

Chương 8:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cậu từng khuyên Lục Sùng tiêm thuốc ức chế trước vài ngày và cả những ngày cuối kỳ mẫn cảm, nhưng lần nào Lục Sùng cũng cho rằng cậu không hiểu nỗi khổ của alpha.

Có lẽ lần này hắn cũng nghĩ vậy.

Những dòng tin lạnh lùng của người yêu khiến ý định muốn tìm chút an ủi trong lòng cậu tan vỡ hoàn toàn. Mục Diên còn chưa rời khỏi khách sạn, tay trái cầm điện thoại bỗng thấy bủn rủn như không còn sức, dường như cả chiếc điện thoại cũng không thể cầm nổi nữa.

“Thưa anh, anh không sao chứ? Có cần bọn tôi giúp gọi xe không?” Nhân viên phục vụ bên cạnh thấy cậu bước đi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, liền vội vàng tiến tới đỡ.

Thanh niên sắc mặt trắng bệch, chân không nhìn ra run rẩy, nhưng tư thế lại hơi kỳ lạ.

Làm nghề này lâu, ánh mắt cũng tinh tường, chỉ liếc một cái là biết beta này vừa bị làm đến mức tàn tạ.

Chỉ là, so với thân phận đồ chơi của giới quyền quý thì ngoại hình của cậu ta lại quá bình thường. Không phải không ưa nhìn, chỉ là không đủ quyến rũ, trông giống sinh viên mới đi làm chưa lâu, huống hồ lại còn là beta.

Không biết sao lại lọt được vào mắt vị kim chủ ở tầng trên.

“Dịch vụ miễn phí.” Nhân viên phục vụ vẫn giữ nụ cười lịch sự, bổ sung thêm một câu.

Mục Diên chưa từng đặt chân vào khách sạn đẳng cấp thế này, nên hoàn toàn không biết còn có cả loại “dịch vụ” này. Cậu hơi ngẩn ra, vừa trải qua chuyện như thế, trong lòng tự nhiên có phần cảnh giác với người khác.

“Không cần đâu, tôi tự đi ra ga tàu điện ngầm được.”

Nhân viên thấy ánh mắt đề phòng của cậu thì trong lòng hơi buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười lễ độ: “Vâng, thưa anh, đi về hướng này 500 mét, rẽ trái ở ngã tư đầu tiên.”

Mục Diên mở điện thoại lên tra bản đồ, chân cậu mềm nhũn, thật sự không thể đi nổi đoạn đường dài như vậy, đành tính toán lại tiền, cuối cùng cắn răng bắt taxi tới công ty.

Bây giờ là tám giờ mười sáng, đến nơi vẫn còn kịp giờ làm.

“Thưa anh, sắc mặt anh trông rất kém, có phải say xe không? Hay là tôi dừng ở ngã tư phía trước, anh lên ngồi ghế trước nhé?” Tài xế taxi dò hỏi. Chỗ anh đón khách là một trong những khách sạn tốt nhất thành phố, từng đón không ít khách say xỉn cả đêm, gặp phải hành khách nôn trong xe cũng không hiếm.

Mục Diên lắc đầu: “Cảm ơn anh, tôi không sao.”

Trong lòng cậu nghẹn ngào, chỉ muốn tìm một nơi không người, yên tĩnh một mình.



trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!