Bạn có câu chuyện hấp dẫn trong đầu? Hãy biến đam mê viết lách thành thu nhập! Tham gia tieuthuyet.vn – nền tảng dành riêng cho tác giả Việt. Viết truyện, chia sẻ đến hàng ngàn độc giả và bắt đầu hành trình kiếm tiền từ sáng tác ngay hôm nay. Đăng ký dễ dàng – Xuất bản nhanh chóng – Thu nhập minh bạch. 👉 Trở thành tác giả và bắt đầu kiếm tiền từ truyện của bạn!
Đó là đêm trăng tròn tháng Bảy, không phải Rằm tháng Bảy theo lịch âm, nhưng cái tròn vành vạnh, trắng bệch của nó treo lơ lửng trên không trung như con mắt bị mù của một vị thần. Thị trấn Vọng Nguyệt chìm trong sự tĩnh lặng dày đặc, một sự tĩnh lặng không phải do yên bình mà là do sợ hãi. Người ta nói, vào đêm trăng như thế này, cây Bàng Hồn ngàn năm tuổi ở giữa nghĩa trang Sơn Thủy sẽ bắt đầu "thở".
Lý Minh, một nhà nghiên cứu văn hóa dân gian bị ám ảnh bởi những truyền thuyết về cái chết, đến Vọng Nguyệt không phải để viết sách, mà để tìm lại em gái mình, người đã biến mất một cách bí ẩn bảy năm về trước. Cô bé biến mất ngay dưới gốc Bàng Hồn. Cảnh sát kết luận là tai nạn, nhưng Minh tin vào những lời thì thầm: Địa ngục đã đến lấy cô bé. Sáng hôm nay, Minh thức dậy với một cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy, dù ngoài trời đang là giữa hè. Căn nhà trọ cũ kỹ anh thuê nằm sát bìa rừng, nơi có con đường mòn dẫn lên nghĩa trang. Minh bước xuống bếp, mùi cà phê nồng đượm bị át đi bởi một mùi hương lạ lùng, khó tả: mùi lưu huỳnh. Anh cau mày, mở cửa sổ. Sương sớm trắng đục như sữa, nhưng nó mang một màu xám bệnh tật. Điều đáng sợ không phải là mùi lưu huỳnh, mà là âm thanh. Không có tiếng chim hót, không tiếng xe máy, không tiếng rao hàng của bà lão bán xôi quen thuộc. Chỉ có sự im lặng. Minh lấy chiếc radio cổ đặt trên kệ, vặn volume hết cỡ. Xè... xè... xè... Không có bất kỳ kênh nào bắt được sóng. Tivi cũng chỉ là một màn hình nhiễu đen trắng. Anh vội vã chạy ra ngoài. Khu phố thường ngày nhộn nhịp giờ đây trống rỗng. Không một bóng người. Cánh cửa nhà hàng xóm mở hé, chiếc xe đạp đồ chơi của thằng bé nhà bên nằm lăn lóc giữa sân. Quán phở đầu ngõ vẫn còn khói bốc lên từ nồi nước lèo, nhưng không có ai đứng bán hay ngồi ăn. Minh cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh nhìn lên bầu trời. Mặt trời vẫn đang lên, nhưng ánh sáng của nó yếu ớt, mờ nhạt như đang bị nuốt chửng bởi một lớp màn vô hình. Anh rút điện thoại. Màn hình hiện lên dòng chữ: "Không có dịch vụ". Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Minh rùng mình. Anh nhìn thấy một thứ. Dưới chân cây cột điện, nơi thường dán các tờ quảng cáo, là một dòng chữ được viết bằng máu đỏ thẫm, khô khốc và cũ kỹ như đã ở đó hàng thế kỷ. Minh tiến lại gần. Dòng chữ chỉ vỏn vẹn ba từ, viết bằng chữ Quốc ngữ cổ, run rẩy và quằn quại: ĐÃ VỀ Và rồi, Minh nghe thấy tiếng động đầu tiên. Một tiếng rầm... rầm... rầm... phát ra từ phía nghĩa trang Sơn Thủy. Đó không phải là tiếng bước chân. Đó là tiếng của đất đá đang bị cạy tung từ bên dưới. Minh nhìn lại. Giờ đây, anh nhận ra: Mùi lưu huỳnh không phải đến từ bên ngoài. Nó đến từ chính căn nhà anh đang đứng. Anh hiểu ra. Không phải người dân Vọng Nguyệt đã bỏ đi. Họ đã biến mất. Địa ngục đã trống rỗng. Và những linh hồn phải trở về để lấp đầy khoảng trống đó... bằng cách lấy đi những linh hồn đang sống. Minh siết chặt chiếc bật lửa cũ trong tay, nơi có khắc tên em gái. Cuộc săn lùng đã bắt đầu.