Bạn có câu chuyện hấp dẫn trong đầu? Hãy biến đam mê viết lách thành thu nhập! Tham gia tieuthuyet.vn – nền tảng dành riêng cho tác giả Việt. Viết truyện, chia sẻ đến hàng ngàn độc giả và bắt đầu hành trình kiếm tiền từ sáng tác ngay hôm nay. Đăng ký dễ dàng – Xuất bản nhanh chóng – Thu nhập minh bạch. 👉 Trở thành tác giả và bắt đầu kiếm tiền từ truyện của bạn!
Thầy Giáo Xuyên Không Về Quá Khứ Xây Dựng Cơ Đồ
✍️ Tác giả: Điệp Liên Tú
Kỳ Dư, một giáo viên thực tập trẻ tuổi, mê võ hơn phấn bảng, bất ngờ tỉnh dậy giữa thời phong kiến loạn lạc, trong thân xác một thường dân nghèo khổ.
Không quyền, không thế, không người thân.
Nhưng anh mang theo vũ khí nguy hiểm nhất: trí tuệ hiện đại.
Từ cải tạo làng mạc, trị thủy, mở trường, luyện binh...
Anh dần biến một vùng đất nhỏ thành thế lực đủ sức khuynh đảo triều đình.
Bên cạnh anh là Tô Nhược Nam – nữ cung thủ sắc lạnh, vừa như tri kỷ, vừa như gián điệp…
Và rồi một ngày, Kỳ Dư nhận ra:
Anh không phải người duy nhất xuyên không.
Lời chấp bút – Điệp Liên Tú
(Gửi những ai từng ngã xuống giữa đời mà vẫn chọn đứng lên)Tôi từng là một đạo diễn.
Từng sống giữa ánh đèn sân khấu, giữa tiếng vỗ tay, giữa những thước phim cháy rực như tuổi trẻ của mình.
Nhưng cũng từng rơi xuống, rất sâu.
Không còn phim, không còn trường quay, không còn cả niềm tin rằng mình còn thuộc về nơi nào.Tôi đã từng hỏi trời:
Nếu tay trắng, thì còn lại gì?Và rồi, tôi viết.
“Cơ Đồ Trong Điêu Tàn” ra đời trong những đêm tôi mất ngủ, giữa căn phòng không máy quay, không ánh sáng, chỉ có ký ức và ước vọng chưa từng tắt.
Tôi viết như người chết đuối vớ được cành khô.
Viết không phải để nổi tiếng, cũng không để chứng minh gì cả.
Chỉ là – tôi sợ nếu không viết, trái tim mình sẽ mục rữa từ bên trong.Kỳ Dư – nhân vật chính – là tôi của một thời. Là tôi lúc lạc lối, lúc bị phản bội, lúc chẳng còn ai bên cạnh… Chỉ khác là hắn xuyên không, còn tôi – chỉ xuyên qua nỗi buồn.
Không quyền. Không thế. Không ai chống lưng.
Chỉ có trí óc, đôi tay và niềm tin rằng mình không sinh ra để chết trong lặng lẽ.Nếu bạn đang đọc những dòng này…
Tôi không biết bạn là ai, nhưng tôi tin: bạn từng ít nhất một lần rơi xuống đáy.
Tôi mong bạn tìm được một chút mình trong từng trang truyện này.
Và nếu một giọt nước mắt có rơi, thì mong đó là giọt nước mắt cho sự sống còn, cho niềm tin, cho những người từng mất tất cả – nhưng chưa từng buông tay.Cảm ơn bạn – vì đã bước vào thế giới này cùng tôi.
Cảm ơn – vì đã không rời đi khi câu chuyện vẫn còn dang dở.— Điệp Liên Tú